Mẹ Kế Đã Nuôi Chúng Ta Nên Người - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-21 12:54:57
Lượt xem: 525
Mẹ kế bán cá cũng kiếm được ít tiền, nhưng vẫn không đủ đóng học phí.
Hơn nữa, bà ấy làm việc quá sức nên bị ốm, sốt cao mê man.
Huynh trưởng muốn đi mời thầy lang, nhưng mẹ kế không cho.
Chúng ta đành nấu nước gừng cho bà ấy uống,
Ta lại chạy sang nhà bá phụ xin ít rượu, xoa lên trán và sau tai cho mẹ kế.
Hôm sau, bà ấy cũng hạ sốt, nhưng người vẫn còn rất yếu.
Bá phụ và tam thúc đến giúp đỡ làm việc nhà.
Ta thì ở nhà nấu cơm, trông đệ đệ, cắt cỏ cho trâu vàng ăn.
Có lúc ta dẫn đệ đệ, dắt trâu vàng lên sườn núi gần rừng để ăn cỏ.
Ta nghe người ta kể chuyện, rằng có những con vật tu luyện thành tinh, có thể biến ra vàng bạc châu báu.
Ta thường hay hướng về phía núi mà gọi: "Có ai không? Có ai không?"
Hoặc là ta nói với trâu vàng: "Hoàng Ngưu bá bá, ông biến ra ít tiền cho con được không?"
Trâu vàng rất quấn quýt ta.
Trước kia nó ốm nặng sắp chết, cha mua nó về với giá rất rẻ, định bụng g.i.ế.c thịt.
Nhưng rồi nó khỏi bệnh, cha không nỡ g.i.ế.c nữa.
Từ ngày đầu tiên nó về nhà ta, ta là người cho nó ăn, chăm sóc nó, cũng giống như ta chăm sóc đệ đệ vậy.
Nó rất ỷ lại vào ta, mỗi khi ta nói chuyện, nó đều nhìn ta chăm chú.
Ta cầu nguyện mãi, cuối cùng mẹ kế cũng khỏi bệnh, lại có thể ra đồng làm việc.
Nhưng vẫn chẳng có con vật thành tinh nào biến ra tiền cho ta cả.
Một hôm, trâu vàng không nghe lời ta, cứ thế chạy lên núi.
Ta tức giận mắng nó, vì trời ngày càng lạnh, ta không muốn lên núi chịu rét.
Nhưng nó không chịu nghe, ta đành phải dắt đệ đệ đuổi theo.
Chúng ta đi một lúc lâu, thì nó dừng lại trước cửa một cái hang, vươn đầu vào trong, ra hiệu cho ta nhìn.
Trong hang... là một con heo rừng đã chết!!!
Con heo to lớn!!!
Trời ơi, phát tài rồi!!!
Ta kích động đến nỗi mặt đỏ bừng.
Con heo rừng này, dù không mang đi bán thịt, chỉ để ở nhà ăn thôi, thì mùa đông này cả nhà cũng có thịt ăn no nê rồi!
Nghĩ đến mùi vị thơm ngon của thịt heo, ta nuốt nước miếng ừng ực.
Ta nhỏ giọng hỏi đệ đệ: "Út ơi, có muốn ăn thịt không?!"
"Muốn!" Nó đáp ngay tắp lự, rồi lại tủi thân xoa xoa cái bụng: "Nhị tỷ, đệ đói quá."
"Đợi tối nay về nhà là có thịt ăn no nê rồi!"
Ta ôm lấy cổ trâu vàng, hôn nó một cái thật kêu: "Hoàng Ngưu bá bá! Ông đúng là trâu vàng thành tinh rồi!"
Không biết có phải ta nhìn nhầm không, mà hình như lông mày và ánh mắt của nó cong cong như đang cười.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vui mừng một lúc, ta lại thấy lo lắng.
Vì làm sao để đưa con heo rừng ra khỏi hang, rồi mang về nhà là một vấn đề nan giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-ke-da-nuoi-chung-ta-nen-nguoi/chuong-4.html.]
Không thể nói cho ai biết, cũng không thể lớn tiếng gọi người đến, nhỡ đâu bị người ta nghe thấy, con heo rừng sẽ bị cướp mất.
Trời dần tối.
Trong rừng thi thoảng lại vọng ra tiếng chim kêu thê lương, nghe thật rợn người.
Trời cũng càng lúc càng lạnh.
Ta quan sát một lượt, thấy cái hang này không phải bẫy thợ săn đặt, mà là một cái hang trống không.
Con heo rừng chắc là bị rơi xuống, không leo lên được, rồi c.h.ế.t đói trong đó.
Chắc là nó mới c.h.ế.t được một hai hôm.
Nếu bây giờ về gọi mẹ kế, nhỡ đâu lúc bà ấy đến thì con heo rừng đã bị người ta tha đi mất rồi thì sao?
Một lát sau, ta quyết định liều một phen.
Ta nhìn trâu vàng, vỗ vỗ đầu nó: "Hoàng Ngưu bá bá, nhà chúng ta có được ăn thịt heo hay không, đều trông cậy vào ông đấy!"
Ta cởi dây thừng trên sọt tre, buộc vào cây, rồi đeo sọt tre và cái liềm, tụt xuống hang.
Đệ đệ nằm sấp bên mép hang, lo lắng nhìn ta.
Ta dặn nó: "Út đừng nhúc nhích, ngã xuống là đau đấy."
Nó vội vàng lấy tay che mông, chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.
May mà mỗi lần ra ngoài, ta đều mang theo liềm và sọt tre.
Ta cắt phần thịt dễ cắt nhất ở bụng con heo bỏ vào sọt, chỗ nào có xương thì ta tránh.
Cứ thế, ta cắt mãi, cắt mãi, đến khi trời tối đen, mà cái sọt nhỏ cũng chỉ mới đầy được hơn một nửa.
Nặng quá!
Ta không dám tham lam nữa.
Ta cõng sọt tre, cố sức bám vào dây thừng leo lên.
Ta vội vàng dắt đệ đệ và trâu vàng, loạng choạng men theo đường núi trở về.
Vì đi quá xa, trời lại tối, đệ đệ ngã mấy lần, nhưng nó không khóc, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Dưới ánh trăng mờ ảo, ta thấy nét mặt nó rất nghiêm nghị.
Xuống đến chân núi, ta nghe thấy tiếng mẹ kế gọi: "Nhị Nữu! Tam Oa! Bảo Châu! Bảo Sơn!"
Huynh trưởng cũng đang gọi ta!
Ta lớn tiếng đáp: "Dì ơi! Ca ca! Chúng con ở đây!"
Ta mệt quá!
Trên lưng nặng ít nhất cũng phải 30 cân!
Ta cần người giúp đỡ!
Ai ngờ vừa thấy ta, mẹ kế đã vung roi đánh tới tấp!
Ta đau quá, vội rụt tay lại.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Các con chạy đi đâu vậy? Không thấy trời tối rồi sao? Có biết ta lo lắng lắm không hả? A! Có phải một ngày không mắng, da các con liền ngứa ngáy phải không!"
"Oa!!! Hu hu hu!!!" Đệ đệ òa khóc: "Không cho đánh nhị tỷ!!! Hu hu hu!!!"
Ta cũng khóc, vừa khóc vừa nhỏ giọng nói: "Dì ơi, hu hu, con không có ham chơi, hu hu, trong sọt của con có, có, hu hu, có thịt heo, con, con, con cõng nặng đi không nhanh được, hu hu..."
"Cái gì?!"