Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MAN MAN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:09:16
Lượt xem: 379

5,

Bố tôi mắng: "Lâm Man Man! Mẹ con đối xử với con tốt như vậy, con cứ muốn phá hỏng cái nhà này mới chịu, đúng không?!" 

 

Khi ánh mắt chạm nhau, tôi biết, ông không tin tôi. 

 

Người từng lo lắng cả đêm không ngủ vì tôi bị thương nhẹ giờ lại không tin tưởng tôi.

 

Hoặc có lẽ, ông không quan tâm đến sự thật, ông chỉ muốn bảo vệ người vợ và con gái mà ông yêu mà thôi. 

 

Tôi cười, đột nhiên cảm thấy đau đớn, "Bà ta không phải mẹ tôi, mẹ tôi đã c  h  ế  t rồi." 

 

Không khí ấm áp vừa mới được dựng lên đã tan thành từng mảnh. 

 

Tôi là người duy nhất trong nhà này có cùng huyết thống với ông, nhưng lại là người xa cách ông nhất.

 

Sau đó, mẹ kế khóc lóc kể lể với bố tôi rằng người thân kia cố tình b ắ t n ạ t bà ta. 

 

Bố tôi đã cắt đứt quan hệ với người thân đó. 

 

Người duy nhất sẵn sàng đứng về phía tôi cũng không còn nữa. 

 

Tôi ôm con gấu bông của mình nằm trên giường, chìm trong suy nghĩ. 

 

Tại sao một người từng yêu tôi đến vậy, lại có thể tàn nhẫn đến mức để tôi chứng kiến cảnh ông thu hồi lại hết thảy tình yêu và dành hết cho người khác. 

 

Lời của bố tôi dường như vẫn vang vọng trong tai, "Lâm Man Man! Bấy lâu nay bố đối xử với con tốt như vậy, sao con lại lạnh nhạt với gia đình của mình như thế! Con lúc nào cũng chỉ muốn làm cho cái nhà này không yên ổn thôi!" 

 

Mẹ kế an ủi ông, "Ôi, có những người sinh ra đã cứng nhắc, dạy thế nào cũng không được." 

 

Lâm Nhã Nhã cũng thêm mắm thêm muối, "Chị, chị muốn bố tức c  h  ế  t à?"

 

Khi không thích một người, dù người đó làm gì thì cũng là sai. 

 

Tôi đã nghĩ đến việc giải thích, nhưng tôi biết, dù tôi có nói, cũng không ai thực sự quan tâm. 

 

Họ không quan tâm đến tôi, chỉ quan tâm đến thể diện của họ mà thôi. 

 

 

Tôi bay lên trần nhà nhìn họ.

 

Kỳ Yến đứng dậy, "Tôi về trước đây." 

 

Mẹ kế và bố tôi giữ lại, "Ăn xong rồi hãy đi, chúng tôi còn nhiều chuyện muốn nói với cháu lắm." 

 

Kỳ Yến lắc đầu. 

 

Lâm Nhã Nhã chạy theo, "Anh Yến, để em tiễn anh." 

 

Tôi trôi về phòng mình, ôm con gấu bông mẹ tặng.

 

Tôi thích Kỳ Yến, thích từ khi còn nhỏ. 

 

Khi mẹ tôi còn sống, bà thường nói tôi chỉ thích cái đẹp mà thôi. 

 

Khi mới hai, ba tuổi, tôi đã thích chạy đến ôm búp bê đẹp của người khác. 

 

Vì vậy, việc tôi yêu thích Kỳ Yến cũng là hợp lý.

 

Nhưng điều khiến tôi quyết định yêu anh ấy chính là sự đồng hành của anh. 

 

Từ cấp hai, cấp ba đến đại học…

 

Anh ấy coi tôi là ngoại lệ, là người đặc biệt nhất trong lòng anh. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/man-man/chuong-4.html.]

 

Khi chơi bóng rổ, anh chỉ uống nước tôi mang đến, chỉ cho một mình tôi tôi tự do ra vào phòng anh ấy, chỉ cho một mình tôi vuốt tóc anh, chỉ cho một mình tôi xem bộ truyện tranh yêu thích của anh, chỉ nấu ăn cho một mình tôi... 

 

Câu nói thường xuyên của anh ấy với tôi là: "Man Man, đừng nghĩ đến việc rời xa anh, chỉ cần em quay đầu lại, anh vẫn luôn ở đây." 

 

Sao tôi nỡ rời xa anh được. 

 

Nhưng càng phụ thuộc vào anh, tôi càng sợ hãi. 

 

Có lẽ người thiếu thốn tình cảm luôn như vậy. 

 

Khi có được một điều gì đó, phản ứng đầu tiên không phải là niềm vui, mà là nỗi sợ, sợ mất nó. 

 

Vì sợ mất đi, nên không dám đến gần quá.

 

Mặc dù Kỳ Yến đã nói rất nhiều lần, "Man Man, trong lòng anh em mãi mãi là cô công chúa xinh đẹp thuở nào, em có thể tùy hứng, có thể nũng nịu." 

 

Nhưng tôi hiểu rõ, người đã từng chiều chuộng tôi như công chúa đã không còn nữa. 

 

Công chúa không được yêu thương, sao có thể gọi là công chúa? 

 

Lâm Nhã Nhã tỏ tình với Kỳ Yến ba lần trước mặt tôi, nhưng đều bị từ chối. 

 

Cuối cùng, cô ta đã vứt hết mặt mũi, chặn tôi trong phòng chứa đồ của trường. 

 

"Lâm Man Man, nhường anh ấy cho tôi!" 

 

Ha, đúng là không còn gì để mất. 

 

Sự ưu ái của mẹ kế và bố dành cho cô ta suốt nhiều năm nay khiến Lâm Nhã Nhã càng ngày càng tự cao tự đại. 

 

Dường như chỉ cần là điều cô ta muốn, thì nhất định phải c ư ớ p cho bằng được. 

 

Tôi đáp kiên định đáp lại, "Không thể." 

 

Những thứ khác có thể tôi không để ý, nhưng Kỳ Yến là ranh giới cuối cùng của tôi, là chút ấm áp cuối cùng trong lòng tôi.

 

Lâm Nhã Nhã trừng mắt nhìn tôi, "Chị dám nói với tôi như vậy! Chị chờ đó."

 

Ngày tôi tốt nghiệp đại học, bố đã hứa sẽ đến, nhưng khi lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu, ông vẫn không xuất hiện. 

 

Tôi không kìm được mà nhắn tin thúc giục vài lần, ông trả lời tôi bằng một loạt tin nhắn thoại. 

 

Ông bảo tôi đến một con phố nhỏ rất xa trường để đón ông. 

 

Ai cũng muốn gia đình có mặt trong những thời điểm quan trọng của cuộc đời mình. 

 

Tôi cũng không ngoại lệ. 

 

Vì vậy tôi đã không ngần ngại mà đến con phố hẻo lánh đó, rất lạnh, không có nhiều người. 

 

Tôi gọi điện cho bố. 

 

Khi điện thoại được kết nối, ông nói lời xin lỗi nhưng không hề tỏ ra có lỗi. "Bố không đến được, mẹ con không biết nấu ăn, bố không thể để bà ấy đói được, bố và em gái con đã về nhà rồi." 

 

Cơn gió lạnh thổi vào mặt tôi, lạnh thấu xương, lòng tôi quặn đau. 

 

Tôi đứng chờ ở con phố vắng người nửa tiếng đồng hồ, trong khi họ đang ở nhà ấm áp quây quần bên nhau. 

 

Chỉ vì một cuộc gọi của ông mà tôi phải đi một vòng nửa thành phố. 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Chỉ vì một bữa cơm mà ông để tôi đứng chờ trong gió lạnh nửa tiếng đồng hồ. 

 

Ông đúng là một người bố tốt.

 

Loading...