Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lưu Châu Lấp Lánh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-11-07 17:17:40
Lượt xem: 343

Vào đúng ngày sinh nhật năm tuổi của tôi, cha mẹ ruột đã nhận năm trăm đồng, định đem tôi bán cho một cặp vợ chồng sinh con trai bị ngốc.

May thay, đêm hôm đó cậu tôi vội vã chạy đến, che chở tôi phía sau, ông nói: "Nhà anh hai đứa đều là con trai, Tam Muội cứ cho anh làm con gái nuôi."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Lúc đó tôi vẫn chưa có tên chính thức. Cũng giống như những bé gái thứ ba trong làng, tôi được gọi là Tam muội.

Sau này, mợ tôi từng vô số lần nói với tôi: "Nếu không có cậu con, con đã phải gả cho thằng con trai ngốc nhà đó rồi! Lớn lên con nhất định phải hiếu thuận với cậu con, biết chưa?"

Cậu tôi còn mời trưởng lão trong làng đặt tên cho tôi là Tống Lưu Châu.

Cậu ấy mong tôi có thể trở thành viên ngọc trai sáng lấp lánh, tỏa ra hào quang rực rỡ, nhưng thực tế tôi chỉ là hòn đá cuội bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Cậu tôi rất tốt, nhưng cậu lại rất bận.

Ngày nào cậu cũng phải lái máy kéo đi khắp các thôn xóm để xay thóc cho bà con.

Sáng sớm, năm sáu giờ cậu đã đi rồi, có khi đến tận tám chín giờ tối mới về nhà.

Mợ tôi thì rất hung dữ, lúc nào cũng cau có.

Anh cả khi đó mười ba tuổi, đang ở tuổi ẩm ương, nên chẳng bao giờ quan tâm đến tôi.

Anh hai hơn tôi hai tuổi, thì suốt ngày giật tóc, kéo áo tôi, thậm chí còn bỏ chuột c.h.ế.t vào trong chăn của tôi...

Ngày nào tôi cũng mong trời mưa, như vậy cậu sẽ không phải đi làm. Bởi vì chỉ khi có cậu ở nhà, tôi mới cảm thấy đó là nhà.

Không lâu sau, cậu đưa tôi đi học lớp mẫu giáo.

Mợ tôi liền sa sầm mặt: "Anh mang nó về cho ăn đã là may lắm rồi, còn tốn tiền cho nó đi học, anh có phải tiền nhiều lắm không tiêu hết à?"

Cậu tôi cười làm lành: "Trưởng thôn nói rồi, trẻ con đều phải đi học, nếu không là phạm pháp đấy."

Mợ tôi vẫn cứ càu nhàu mắng mỏ không thôi.

Tôi xoắn tay im lặng, ước gì mình là người điếc.

Cậu tôi nhỏ giọng xuống nước: "Thôi nào, đừng nói mấy lời này trước mặt Lưu Châu."

Mợ tôi hung hăng liếc tôi một cái, rồi bỏ vào bếp.

Ngay sau đó, bên trong liền vang lên tiếng "bịch bịch bịch".

Cậu tôi kéo tôi lại gần, dịu dàng nói: "Mợ con chỉ là tính tình nóng nảy thôi, chứ bà ấy không phải người xấu đâu. Lưu Châu sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, biết giúp mợ làm việc nhà. Như vậy bà ấy sẽ yêu quý con."

Tan học, anh hai cùng đám bạn rủ nhau b.ắ.n bi, đánh bài.  Còn tôi thì vội vã chạy về nhà cắt cỏ cho heo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luu-chau-lap-lanh/chuong-1.html.]

Mọi người biết không, thứ rau cần nước mà giờ đây bán những mười mấy đồng một cân, khi ấy mọc đầy bờ ruộng.

Lũ heo ăn đến phát ngán.

Cắt cỏ xong, tôi lại phải phụ giúp nấu cơm, nhặt rau.

Đợi mợ về xào nấu là có thể ăn cơm. Cứ đến cuối tuần, tôi còn phải giặt giũ quần áo cho cả nhà.

Cái thùng đựng quần áo cao hơn cả nửa người tôi.

Khi ấy ruộng đồng bao la, việc làm mãi không hết. Nào là trồng khoai lang, lật dây khoai, trồng lạc, thu hoạch lạc, cấy lúa, nhổ cỏ, phun thuốc trừ sâu, rồi đến mùa gặt..

Cậu thì suốt ngày ở ngoài, phần lớn việc đồng áng đều đổ lên vai mợ.

Mợ làm lụng vất vả, về nhà mệt nhoài, anh cả thì nghịch ngợm cãi lời, anh hai lại leo lên mái nhà lật ngói.

Giờ nghĩ lại, cũng chẳng trách mợ hay cáu gắt.

Trẻ con vốn hay buồn ngủ, nhiều khi cậu về tôi đã ngủ say từ bao giờ. Sáng sớm thức giấc, tôi thường đưa tay mò mẫm dưới gối.

Kẹo que, kẹo Hoa Hoa, bột ô mai...

Ấy chính là sự yêu thương mà cậu dành riêng cho tôi.  Hôm nay tôi đưa tay mò mẫm, dưới gối trống không.

Đang lúc thất vọng, mợ đẩy cửa bước vào. Sắc mặt mợ tối sầm, giơ cây kẹo que trong tay lên, hỏi: "Tiền đâu cháu mua kẹo que? Có phải cháu ăn trộm không?"

Tôi mím chặt môi không nói một lời, khiến mợ tức giận vô cùng.

"Lúc nhỏ trộm kim, lớn lên trộm vàng. Ta nhất định phải đánh cháu một trận nên thân, để cháu nhớ đời!"

Mợ cầm lấy cây chổi trúc ở góc tường quất vào người tôi. 

Lúc này, anh cả ăn sáng xong, định đi học. Anh đứng ở cửa, giọng nói đang thời kỳ vỡ giọng, cất lên đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Em bị câm à? Là cha cho em đấy, sao em không nói?"

Tối hôm đó, tôi nghe thấy mợ nhỏ giọng khóc: "Em theo anh bao nhiêu năm nay, cũng chẳng thấy anh mua cho em chút kẹo chút bánh gì cả... Bây giờ đối với nó thì tốt quá rồi."

Cậu dịu dàng giải thích: "Tiền anh kiếm chẳng phải đều ở trong tay em sao, em muốn mua anh cũng có bao giờ nói em đâu..."

"Thế thì làm sao giống nhau được!"

"Thôi nào, nhỏ tiếng một chút, đừng để bọn trẻ nghe thấy lại chê cười."

Tiếng nói bên cạnh dần im bặt, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tôi.

Tôi nghẹn ngào nói: "Cậu ơi, sau này cậu đừng mua đồ ăn vặt cho con nữa."

Cậu giúp tôi vén màn: "Người lớn cãi nhau, không liên quan đến con, con ngủ đi."

Loading...