LƯỠNG VONG SINH - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-22 17:18:09
Lượt xem: 885
Từ khi mẹ mang thai ta, gia đình ta đã bị đế vương chú ý, cha ta cả đời chinh chiến bảo vệ giang sơn Tiêu gia, về già trở về quê hương cũng không được yên ổn.
La Hầu là một đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường, khi cha ta nhặt được hắn, đứa trẻ năm tuổi nằm trên tuyết đông cứng. Nếu không phải cha ta ra ngoài gửi thư nhà, chắc chắn đứa trẻ đã ch///ết thảm trên đường.
La Hầu để báo đáp ân tình của cha ta, trở thành binh lính của ông, cha dạy dỗ hắn rất tốt, phục vụ quốc gia, trung thành với vua.
Khi thắng trận hoặc biên cương tạm hòa bình, cha ta đều dẫn La Hầu về nhà, ta vẫn nhớ lần đầu gặp La Hầu.
Đó là khi ta bảy tuổi, cha thắng trận về nhận thưởng, năm năm không gặp cha cuối cùng cũng về nhà, ta và mẹ vui mừng mấy đêm không ngủ được. Trong cuộc đời ta, mẹ rất ít khi nhắc đến cha, mỗi lần nhắc đến cha đều rơi nước mắt, khóc nhiều rồi sẽ cười ôm ta vào lòng dỗ dành.
“Không nói nữa, không nói nữa, cha con sắp về rồi, Âm Âm sắp được gặp cha rồi.”
Đúng vào buổi trưa, ta từ thư viện về thì thấy thiếu niên ngồi trên tường nhà, thiếu niên mặc áo vải ngắn, lá cây tạo bóng trứng rải rác trên làn da màu lúa mì của hắn, thiếu niên nhìn về xa xăm, xa xăm là trời xanh mây trắng vô tận.
“Này, ngươi là ai? Sao lại ngồi trên tường nhà ta, hôm nay cha ta về, cẩn thận cha ta đánh gãy chân ngươi.”
Thiếu niên cúi đầu nhìn, ta chống tay lên hông ngẩng cổ chỉ thiếu niên trên tường quát: “Tên tiểu quỷ, còn không mau xuống!”
“Cố Thiều Âm!”
Tiếng nữ nhân quát lớn, cảm thấy không ổn, chưa kịp chạy mẹ ta đã túm lấy tai bắt đầu vặn.
“Ngươi học cái lưỡi không xương này của ai, ta thấy ngươi là ngứa đòn rồi!”
“A a a, ta không mắng người, không mắng người, đừng đánh, đừng đánh, Âm Âm đau tai quá.”
“Ta thấy ngươi càng ngày càng lì lợm, không đánh không nghe lời.”
Tay mẹ nhanh như chớp đánh vào m.ô.n.g ta, chạy khắp sân cũng không thoát được bàn tay của mẹ.
Thiếu niên trên tường quay lưng về phía mặt trời nở nụ cười, nhìn náo nhiệt làm ta càng bị đòn thêm, ta né tay mẹ chạy đến chân tường chỉ hắn.
“Ngươi cái tên tiểu quỷ còn dám cười ta!”
Chát!
Mẹ túm được ta lại đánh cho một cái.
Lần đầu gặp gỡ của người khác đẹp đẽ và ấm áp, lần đầu gặp của chúng ta là ta bị đánh vì hắn.
Khi La Hầu xuống ta mới cẩn thận nhìn hắn, thiếu niên trải qua nhiều sóng gió mà không gục ngã, gương mặt thiếu niên tràn đầy kiên nghị, vết sẹo dài nửa ngón tay trên trán thu hút sự chú ý của ta, vì thường xuyên phơi nắng, vết sẹo càng nổi bật.
La Hầu cảm nhận ánh mắt của ta, hắn đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán xuống, tóc cứng che đi vết sẹo. Hóa ra vì nóng, La Hầu vuốt tóc lên, bị người nhìn thấy lại tiện tay che xuống, xem ra vết sẹo này không đẹp đẽ gì.
“Ngươi là lính của cha, làm lính đánh trận cảm giác thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luong-vong-sinh/chuong-7.html.]
“Không quan tâm sống ch///ết.”
Lời của La Hầu làm ta giật mình, từ xưa đến nay nam nhân ra trận có mấy ai nói được lời này?
Ít vô cùng, ta thấy cũng có mấy người tham sống sợ ch///ết.
“Ngươi không quan tâm sống ch///ết sao?”
“Ta không quan tâm.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Này, ta không tin.”
La Hầu dừng bước, hắn đứng dưới gốc cây, ánh sáng đan xen trên người, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị làm ta có cảm giác như bị phu tử bắt gặp khi không thuộc bài.
“Đừng đùa với chiến tranh. Tham sống sợ ch///ết không có nghĩa là người không tốt, người vào quân doanh, đều vì nước vì nhà. Không quan tâm sống ch///ết, là người không vướng bận.”
Ban đầu ta không hiểu ý nghĩa của câu nói này, sau này mới hiểu ra.
Người không vướng bận, không quan tâm sống ch///ết.
Người có vướng bận, sợ hãi cái ch///ết.
Cha trở về mấy ngày là đến Tết Khất Xảo, cha trở về liền ở bên mẹ, ngay cả ta muốn xen vào cũng không được.
“Âm Âm cũng muốn gia nhập các người.”
“Không được.”
Cha không nghĩ mà từ chối, ông vuốt chòm râu, chòm râu được ông vuốt sáng bóng. “Cha về một lần, phải bù đắp thời gian thiếu cho mẹ con. Có con ở đây, cha làm sao bù đắp?”
“Tết Khất Xảo chúng ta cùng ra ngoài mà.”
“Ai muốn ra ngoài cùng con, ta phải đi với thê tử của ta.” Cha vẫy tay ra hiệu ta rời khỏi sân, ta liền ôm lấy cánh tay dài của cha, đáng thương hỏi ông.
“Tại sao chúng ta không thể ở cùng nhau?”
“Ngươi là đứa trẻ biết gì, thả ra.”
Cha về mẹ như quên mất ta là nữ nhi của bà, đáng thương ta bị cha lôi ra khỏi sân, đối diện với màn ăn vạ của ta cha không thèm để ý, để độc chiếm mẹ, cha còn xấu hơn ta. Tết Khất Xảo chưa tối, cha đã dẫn mẹ đi không thấy bóng dáng, để lại ta và La Hầu hai mắt nhìn nhau.