Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẤY CHỒNG QUÊN XEM " GIỐNG" - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-11-19 23:04:53
Lượt xem: 699

01

Tôi ngẩng đầu, nhìn đứa con trai trước mặt đang vui sướng như một kẻ ngốc.

Nó đang nắm tay cô gái bên cạnh, vẻ mặt đầy phấn khích.

Còn Lý Thiến Thiến, người được nó nắm tay, rõ ràng là thông minh hơn nó rất nhiều. Từ lúc bước vào cửa, cô ta vẫn luôn cúi đầu, không hề có chút dáng vẻ đắc ý nào của người đang mang thai.

"Mẹ, Thiến Thiến có thai rồi, mẹ sắp được làm bà nội rồi đấy!" Triệu Tử Du cười toe toét, "Mẹ không vui sao?"

Lý Thiến Thiến len lén kéo tay Triệu Tử Du, liếc nhìn nó một cái.

Triệu Tử Du lập tức thu lại nụ cười trên mặt, dè dặt nhìn tôi: "Mẹ, con và Thiến Thiến, có thể kết hôn được chưa?"

Tôi không trả lời nó, mà đánh giá cô gái trước mặt, cô gái mà Triệu Gia Lương bất chấp ly hôn cũng phải nhận nuôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Kể từ sau khi ly hôn, tôi đã tám năm không gặp nó rồi.

Quả nhiên rất xinh, lại càng ngày càng giống mẹ mình.

Lý Thiến Thiến cũng giống mẹ nó, bề ngoài không phải là kiểu đại mỹ nhân khiến người ta kinh diễm, nhưng thuộc kiểu người nhỏ nhắn đáng thương cần che chở bảo vệ.

Mẹ cô ta, Lưu Hồng Hồng năm đó đã khiến Triệu Gia Lương mê mẩn đến thần hồn điên đảo, thề non hẹn biển sẽ cưới bằng được.

Nhưng Lưu Hồng Hồng không ưa hắn, nên đã lấy con trai của giám đốc nhà máy đóng hộp lớn nhất thành phố.

Triệu Gia Lương đau khổ, sau đó được bạn bè giới thiệu đi xem mắt, gặp tôi rồi thấy hợp nhãn, thế là chúng tôi kết hôn.

Lưu Hồng Hồng sống những ngày tháng giàu sang phú quý được vài năm, sau đó nhà máy đóng hộp phá sản, chồng cô ta vì đánh nhau ẩu đả mà vào tù, bản thân cô ta cũng mắc bệnh nặng, gắng gượng được mấy năm thì qua đời.

Không ngờ, trước khi chết, Lưu Hồng Hồng lại giao con gái mình cho Triệu Gia Lương.

Quả nhiên, trong lòng phụ nữ đều rất rõ ràng, đến lúc nguy cấp vẫn là kẻ bám đuôi đáng tin cậy nhất.

Triệu Gia Lương cũng không phụ lòng cô ta, sống c.h.ế.t cũng phải nhận nuôi cô con gái lúc đó đã mười lăm tuổi này.

Tôi không đồng ý, nói với ông ta: "Nếu nhất định phải nuôi, chúng ta ly hôn, anh tự mình nuôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lay-chong-quen-xem-giong/chuong-1.html.]

Triệu Gia Lương nói: "Được."

Hình như đàn ông độc thân không được nhận nuôi con gái lớn như vậy, pháp luật không cho phép. Nhưng tôi không biết Triệu Gia Lương đã dùng cách gì, có lẽ không làm theo trình tự pháp luật, Lý Thiến Thiến được ghi tên dưới danh nghĩa người khác, tóm lại cuối cùng Lý Thiến Thiến vẫn sống cùng ông ta.

Còn con trai chúng tôi, Triệu Tử Du thì do tôi nuôi, lúc đó Triệu Gia Lương nói như vậy: "Một mình tôi, thật sự không nuôi nổi hai đứa."

Vì vậy, ông ta đã chọn nuôi con gái của bạch nguyệt quang, bỏ rơi con trai ruột của mình, không chút do dự mà rời đi.

02

"Mẹ, mẹ có nghe thấy con hỏi không?" Bên tai là giọng nói oang oang của con trai, "Sổ hộ khẩu nhà mình đâu? Con chọn ngày rồi đi đăng ký kết hôn với Thiến Thiến trước, đám cưới thì đợi cô ấy sinh con xong rồi tính."

"Tử Du, con quen Lý Thiến Thiến từ khi nào?" Giọng tôi vô cùng bình tĩnh, "Sao mẹ chưa từng biết hai đứa yêu nhau?"

"À, cái này, mẹ..." Triệu Tử Du cúi đầu, chột dạ dời mắt, lắp bắp, "Con không phải, chỉ là… sợ mẹ không đồng ý, nên không dám nói với mẹ sao?"

"Con cũng biết mẹ sẽ không đồng ý hai đứa ở bên nhau mà?" Tôi cười lạnh, "Biết rõ mẹ không đồng ý, con vẫn làm, xem ra ý kiến của mẹ đối với con cũng không quan trọng lắm nhỉ."

"Không phải đâu, mẹ… mẹ nghe con nói." Triệu Tử Du vội vàng giải thích với tôi, "Thiến Thiến thực sự là một cô gái rất tốt, cô ấy hiền lành hiểu chuyện, mẹ chưa tiếp xúc với cô ấy nên không biết, nếu tiếp xúc rồi, chắc chắn mẹ sẽ thích cô ấy—"

"Không đâu." Tôi cắt ngang lời nó, giọng điệu chắc chắn, "Mẹ sẽ không tiếp xúc với nó, cũng không đồng ý hai đứa ở bên nhau."

"Tử Du, đều tại em không tốt, là em xuất thân không ra gì nên dì mới không thích em." Lý Thiến Thiến vẻ mặt uất ức, như sắp khóc đến nơi.

Đột nhiên, cô ta ôm bụng, vẻ mặt đau đớn ngồi xổm xuống.

Triệu Tử Du hốt hoảng đỡ lấy cô ta: "Thiến Thiến, em sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

"Tử Du, bụng em đau quá." Cô ta nhíu mày, như đang cố gắng chịu đựng cơn đau, "Có phải là con nghe thấy chúng ta nói chuyện không? Nó biết mình không được chào đón, không muốn đến thế giới này nữa?"

Thật nực cười, đứa bé trong bụng cô ta bây giờ chắc vẫn chỉ là một phôi thai nhỏ bằng hạt đậu thôi đúng không? Vậy mà đã nghe được người ta nói chuyện rồi?

Tôi cũng phải khâm phục, cô gái Lý Thiến Thiến này không đơn giản, thảo nào Triệu Tử Du bị cô ta nắm trong lòng bàn tay. Quả không hổ danh là con trai ruột của bố nó, cái tính ngu ngốc này giống hệt nhau.

Lý Thiến Thiến vừa nói ra những lời này là biết ngay đang bịa chuyện, nhưng lừa gạt tên ngốc Triệu Tử Du là quá đủ rồi.

 

Loading...