Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm Chủ Vận Mệnh - Chapter 24-29

Cập nhật lúc: 2024-07-21 20:21:05
Lượt xem: 8,367

24.

Rất nhanh, em trai tôi đã đưa vào kho cấy ghép.

Chờ một tháng để được phẫu thuật ghép tuỷ với tôi.

Họ tràn ngập niềm vui vì nghĩ rằng tôi có thể cứu được con trai họ.

Nhưng trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi muốn cậu ta chết.

Đời trước họ đã ăn bánh bao hấp m.á.u của tôi và dùng số tiền bán tôi để con trai họ lấy vợ con sinh con.

Ngay cả người em trai tốt của tôi, người có quan hệ huyết thống, cũng trở thành một con quỷ chỉ lợi dụng tôi.

Sinh ra trong một gia đình như vậy, tay ai trong sạch?

Sau khi quyết định hiến tủy, cha mẹ ruột đã thả lỏng cảnh giác và không gây rối nữa.

Chúng tôi đã tận dụng khoảng thời gian này để bán bớt tài sản và nhà máy ở địa phương.

Chúng tôi nhanh chóng rút một số tiền lớn rồi rời khỏi đây qua đêm.

Gia đình chúng tôi mai danh ẩn tích ba tháng trước khi chúng tôi nhờ người tìm hiểu tin tức về cha mẹ ruột của tôi.

Em trai tôi sống trong kho cấy ghép được một tháng nhưng cậu ta không thể chờ đợi được mẫu cấy ghép phù hợp.

Sau đó, tình trạng của cậu ta ngày càng xấu đi, đến tháng thứ hai thì qua đời.

25

Hai vợ chồng làm ầm ĩ trong bệnh viện. Trước khi rời đi, họ còn tống tiền bệnh viện.

Nhưng tôi biết vận rủi của tôi vẫn chưa kết thúc.

Tuy tuổi cao nhưng hai vợ chồng vẫn liều mạng mang thai đứa thứ ba.

Chín tháng sau, một em trai mới chào đời.

Thật không may, câu chuyện lại lặp lại.

Đứa trẻ này cũng không khỏe mạnh.

Cậu bé được chẩn đoán mắc bệnh bại não khi mới sinh.

Đây chính xác là những gì thầy bói ở huyện Vĩnh Gia đã nói.

Tôi đã tự tay lấy đi vận may của nam đinh trong gia đình này.

Vậy nên chỉ khi ngoại hình của tôi phải bị hủy hoại thì đứa trẻ này mới có thể khỏe lại.

Tôi cười thầm trong lòng: Nếu bệnh bại não có thể chữa khỏi thì quả là một phép lạ của y học.

26

Cha mẹ tôi lúc này cũng suy nghĩ thông suốt, kiên quyết không chịu để tôi quay lại.

Nhưng tôi biết, có thể trốn nhất thời, nhưng không thể trốn cả đời.

Cái vận mệnh này giống như một bug vậy, vĩnh viễn ở ranh giới của sự sống và cái chết.

Chỉ cần một đứa con trai được sinh ra, tôi sẽ không thể thoát khỏi số phận bị phát hiện.

Quả nhiên, sau khi chúng tôi dọn đến thành phố mới, cha mẹ tôi lại tìm tới một lần nữa.

Lúc đó tôi đã là sinh viên năm nhất.

Họ gây náo loạn trong trường học của tôi một hồi rồi lên án tôi là kẻ bất hiếu trước mặt bạn bè cùng lớp và giáo viên của tôi.

Nếu cứ để như vậy thì sẽ không bao giờ có được ngày yên bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lam-chu-van-menh/chapter-24-29.html.]

27.

Vì vậy tôi buộc phải quay lại huyện Vĩnh Gia.

Kiếp trước, số phận khốn khổ của tôi bắt đầu và kết thúc tại đây.

Tôi đã tìm thấy người đàn ông đã đoán mệnh cho tôi.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Ông ấy giờ đã hơn tám mươi tuổi, tóc đã bạc ở thái dương.

Tôi hỏi ông ấy tại sao cứ liên tục tạo ra những điều bí ẩn và làm phiền cuộc sống của tôi.

Không ngờ anh ấy rất bình tĩnh nhìn tôi và lẩm bẩm:

"Thủy triều từ sông Tiền Đường đến, hôm nay mới biết tôi là tôi."

Ông ấy lại nói điều gì đó nhưng tôi không muốn nghe nữa.

Trên đường đi, tôi thuê hai người đàn ông khỏe mạnh hộ tống tôi về.

Đến nơi tôi mới biết mẹ tôi lại mang thai lần nữa.

28

Người đàn ông nằm loạng choạng bên trong chính là người cha nghiện rượu của tôi.

Bây giờ ông ta đã bị mù cả hai mắt nhưng vẫn ôm lấy chai rượu không chịu buông ra.

Dường như việc sinh một cậu con trai khỏe mạnh đã trở thành nỗi ám ảnh của họ.

Trên giường, nằm quấn tã là em trai bị bại não của tôi.

Bởi vì đói mà oe oe khóc lớn.

Mẹ tôi liếc nhìn tôi và chửi: "Lưu Viên Viên, dù có c.h.ế.t tao cũng không bỏ qua cho mày.”

Đằng sau tôi là hội trưởng hội phụ nữ của huyện.

Bà ấy khuyên nhủ bằng những lời tha thiết: “Đứa nhỏ này vẫn nên đưa đi đi, bà không nuôi được nó đâu.”

Bà ta ngẩng cổ lên, trợn mắt, không để ý đến chúng tôi.

Tôi nhìn đống đổ nát của ngôi nhà mình, trong lòng đột nhiên thay đổi ý định.

"Tôi tài trợ cho bà.”

29

Tôi không chỉ hỗ trợ bà ta sinh con mà còn đưa bà ấy đến bệnh viện tốt nhất thành phố để chờ sinh.

Thuê một y tá và một bảo mẫu để chăm sóc.

Mặc dù bác sĩ nhiều lần khuyên nhủ cô ấy rằng đứa con trong bụng cô ấy không khỏe nhưng tôi vẫn nhất quyết phải để bà ta sinh con bằng mọi cách.

Mùa đông năm sau, mẹ tôi sinh thành công đứa con bại não.

Hai đứa trẻ bại não cùng nằm trên giường khóc.

Bà ta kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất, không còn sức lực nữa.

Nhưng tôi vẫn động viên: "Bà năm nay mới bốn lăm tuổi, vẫn ở độ tuổi có thể tiếp tục sinh con.”

"Chỉ cần bà sinh, ta đảm bảo sẽ trả mọi chi phí cho đến khi bà sinh được một đứa con trai ngoan, có thể nối dõi tông đường."

Thực tế đôi khi khiến người ta khó mà tin nổi.

Sau Tết, bà ta lại có thai.

Nhưng lần này người trong làng bàn tán rất nhiều, nói rằng đứa trẻ này hoàn toàn không phải là con của người cha nghiện rượu của tôi.

Bà ta trộm ở với một người đàn ông khác chỉ để sinh ra một đứa con trai khỏe mạnh.

Loading...