Kiếp Trước Tôi Là Một Con Khỉ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-02-23 21:21:47
Lượt xem: 443

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng tôi đang vừa khóc lóc vừa tâm sự giãi bày thì ngoài cửa sổ truyền đến một chút động tĩnh.

Ngay sau đó, vang lên một tiếng mèo kêu không ra mèo, chó sủa không ra chó.

Tôi đi ra ngoài xem xét.

Cạn lời thật đấy, tưởng đang đóng phim truyền hình chắc, tiếng mèo kêu kiểu gì mà thô kệch thế hả?

Tôi trèo ra ngoài cửa sổ, đu mình trên dây leo, một cước đá bay tên thị vệ đang lén lút nghe lén kia.

Đêm tối đen như mực.

Tôi từ trên trời giáng xuống hiển nhiên dọa hắn sợ mất vía.

Tôi treo ngược người trước mặt hắn một cách âm u vặn vẹo, cười đến rợn người: "Ngươi đã nghe thấy gì?"

Hắn sợ đến mức hóa thành rùa luôn rồi.

"Không nghe thấy gì… không nghe thấy việc ngươi nói muốn giải quyết Nam Chiếu Vương gia."

Bực mình.

Tôi lại đá cho hắn một cước nữa: "Tai không cần nữa thì có thể hiến tặng cho người cần đó."

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lại khiến tôi phải gánh một cái nồi lớn.

18

Lúc dẫn người đi tìm Nam Chiếu Vương gia, chủ viện đã bị thị vệ vây kín như nêm cối.

Vị nam chính số phận long đong lận đận này lại gặp chuyện nữa rồi.

Phó quan đứng canh cửa nói: "Vương gia đang muốn gặp Vương phi."

Tôi ném người trong tay cho hắn xử lý.

Lúc bước vào cửa, tôi thấy Nam Chiếu Vương gia đang nằm trên giường. Sắc mặt hắn trắng bệch, môi tím tái, đúng là câu dẫn người khác mà… câu dẫn người ta muốn đến gần xem thử hắn còn thở không.

Tôi không nhịn được.

Đưa tay ra thăm dò.

Kết quả là hắn đột nhiên bật dậy, dọa tôi phát ra một tiếng kêu khỉ.

Hắn cười: "Phong thủy luân chuyển."

Tôi: "…"

Dù sao thì tôi cũng từng dọa hắn một lần rồi, tôi nhịn.

Hắn yếu ớt tựa vào gối sứ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Ta trúng độc rồi."

Tôi lo lắng đi bắt mạch cho hắn.

Hắn lại cười: "Ta giả vờ đấy."

Mẹ kiếp, lại dọa tôi.

Hắn nhìn những ngón tay tôi đang đặt trên cổ tay hắn, hỏi: "Hình như nàng biết rất nhiều thứ, nàng thật sự không phải tiên nhân sao?"

Câu hỏi này sao mà quen thuộc thế.

Tôi ngẩng mắt nhìn hắn.

Đôi mắt hắn sinh ra vốn đã dịu dàng đa tình, lúc không cố tình tỏ vẻ lạnh lùng hung dữ, thật sự giống như một vũng nước mùa xuân.

Tôi vẫn thành thật nói: "Không phải, ta là khỉ hoang."

Thật mà.

Lúc tôi còn là khỉ thì không có cha không có mẹ, chỉ biết đi theo những con khỉ hung dữ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/kiep-truoc-toi-la-mot-con-khi/chuong-6.html.]

Chúng nó cướp túi của du khách, tôi cũng cướp.

Nhưng chúng nó chỉ cướp cho vui thôi, còn tôi thì rảnh rỗi sẽ lôi đồ trong túi ra nghịch.

Lúc tôi ngồi trên cành cây nghịch điện thoại, còn bị người ta chụp ảnh lại, nói tôi đúng là thành tinh rồi.

Sau này tôi gặp được hệ thống, nó nói tôi vừa hung dữ vừa thông minh, bảo tôi làm nữ chính tiểu thuyết ngược một đời để mài giũa tính khỉ, kiếp sau sẽ được làm người.

Nghe thấy câu trả lời phủ nhận của tôi, hắn khép mắt lại, lại nằm xuống.

"Ta có một kế hoạch cần nàng phối hợp."

Tôi gật đầu: "Được."

19

Vương gia chuẩn bị mở tiệc lớn trong Vương phủ, để các quyền quý ở Nam Chiếu đều được gặp mặt tôi.

Nhờ có những lời đồn đại bên ngoài, mọi người đều cảm thấy Vương gia tình thâm ý trọng với tôi, không ai sinh nghi.

Tiệc rượu có rất nhiều người, tôi sợ con em bị liên lụy, bèn gửi thư về nhà, bảo cha tôi mang xe ngựa đến đón nó về.

Con em khóc lóc thảm thiết: "Hu hu hu… tỷ thật sự chê muội vô dụng nên muốn đuổi muội đi đúng không."

Vương phủ người đông mắt tạp, tôi không dám nói nhiều, chỉ có thể nói lấp l.i.ế.m cho qua: "Nếu muội đã nghĩ như vậy thì tỷ cũng hết cách."

Con em: "…"

Nó khóc càng lớn hơn.

Tôi ngồi đó chờ nó khóc xong, không ngờ lần này đến khi nước mắt đã thấm ướt cả giày tất của tôi mà nó vẫn chưa chịu ngừng.

Thật là đáng sợ.

Tôi từng đánh nhau với khỉ dữ, từng cướp bóc đủ loại người, nhưng chưa từng đối phó với rùa có thể khóc ra thác nước bao giờ.

Khóc đến mức đầu óc tôi ong ong cả lên.

Tôi chỉ có thể thỏa hiệp.

20

Đêm tiệc, tôi ngồi bên cạnh Nam Chiếu Vương gia, cố gắng kìm nén bản tính khỉ, nhỏ nhẹ dịu dàng rót rượu cho hắn.

Một vị phu nhân huyện lệnh cười nói: "Vương gia và Vương phi đúng là một đôi trời sinh."

Trong tiệc, chén tạc chén thù, ca múa mừng thái bình.

Con em của tôi ngồi sau rèm châu ngáp dài một cái.

Nam Chiếu Vương gia lúc diễn kịch thì thay đổi hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.

Hắn vươn một tay ra ôm lấy tôi, tay kia cầm ly rượu trái cây đưa đến bên môi tôi. Đôi mắt đào hoa mang theo chút men say, khóe môi hơi cong lên, cười đến câu hồn đoạt phách.

Tôi nể mặt hắn nhấp một ngụm nhỏ.

Tôi cảm thấy hơi nóng.

Không biết có phải khỉ không hợp uống rượu không, mặt tôi nóng bừng lên.

Tôi khẽ kéo ống tay áo hắn: "… Hơi nóng."

Hắn nhỏ giọng dỗ dành tôi: "Mấy ngày nay Nam Chiếu trời quả thật nóng hơn, nàng ráng nhịn một chút."

Tôi nhìn bộ y phục gấm vóc rực rỡ như ráng chiều trên người mình, bắt đầu nổi cơn điên vì rượu: "Y phục vừa dày vừa nặng thế này, ngươi còn ngồi sát rạt vào ta, ta không nóng thì ai nóng?"

Hắn liếc mắt nhìn sắc mặt tôi: "Tửu lượng kém vậy sao?"

Hắn dời hết ly rượu trái cây trên bàn của tôi đi, lại xoa đầu tôi một cái: "Sắp rồi. Sắp đến lúc nàng có thể nổi điên rồi."

Tôi: "?"

Loading...