Kiến Xuân Đài - Ngoại truyện: Giang Tuyết Hạc (2) – Hết!

Cập nhật lúc: 2025-03-10 18:27:42
Lượt xem: 2,024

Hắn chưa từng chạy nhanh đến thế bao giờ.

 

Tựa như dưới chân có gió, mà hắn vẫn chỉ thấy bản thân quá chậm.

 

Vậy mà khi đến trước cửa phòng, hắn lại đột nhiên chùn bước.

 

Bởi vì chỉ cần thêm một bước, hắn sẽ đối diện với sự thật.

 

Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm vang lên bên trong.

 

"Tiểu Tướng quân?"

 

Giang Tuyết Hạc lập tức đẩy cửa ra.

 

Ánh mắt giao nhau.

 

Sáu năm chia xa—

 

Cuối cùng, hắn đã tìm được nàng.

 

Từ chính miệng Lư Huy Âm, hắn biết được tất cả những gì nàng đã trải qua trong những năm qua.

 

Hóa ra, nàng bị ép gả cho Tạ Hoài Lăng theo thánh chỉ của Hoàng đế.

 

Hóa ra, Tạ Hoài Lăng từng dỗ dành để nàng dần mở lòng.

 

Hóa ra, khi nàng và Triệu Lan Nhược cùng bị bắt—

 

Hắn ta đã lựa chọn mang Triệu Lan Nhược đi, bỏ lại nàng một mình giữa doanh trại quân thù.

 

Giang Tuyết Hạc không dám nghĩ tiếp nữa.

 

Nếu không có hắn ở đây…

 

Nếu không có hắn ở đây—

 

Nàng sẽ ra sao?

 

Bỗng nhiên, giọng nói êm dịu của nàng lại vang lên:

 

"Giang Tuyết Hạc, gặp lại chàng, ta rất vui."

 

Chỉ một câu ngắn ngủi—

 

Nhưng lại xoa dịu hết thảy bất an, phẫn nộ và uất hận trong lòng hắn.

 

Hắn có vô số lời muốn nói với nàng.

 

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm chế, đáp lại bằng một giọng trầm thấp mà dịu dàng:

 

"Ta cũng vậy."

 

Lư Huy Âm rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống ở Ung Thành.

 

Nhiều lần trên đường đi qua vội vã, Giang Tuyết Hạc đều nhìn thấy nàng bị một đám đông vây quanh, nhưng nàng vẫn thản nhiên, vững vàng đề bút, từng nét chữ rồng bay phượng múa.

 

Dần dần, mọi người khi nhắc đến nàng trước mặt hắn, không còn gọi "người trong lòng của ngươi" nữa—

 

Mà gọi là "Lư nữ lang", "Lư muội".

 

Giang Tuyết Hạc cảm thấy vinh hạnh vô cùng.

 

Bởi vì nữ nhân mà hắn yêu thương, sao có thể bị phụ thuộc vào bất kỳ ai?

 

Cái suy nghĩ này, đến ngày thành hôn của họ, lại càng được chứng minh một lần nữa.

 

Đó đã là hai năm sau.

 

Trong hai năm này, Tạ Hoài Lăng bắt cóc nàng, giấu nàng trong Thịnh Kinh—

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Còn hắn lại theo Thẩm công phá thành, một lần nữa tìm được nàng.

 

Lúc đó, nàng đã không còn là thê tử của ai nữa.

 

Hôm diễn ra tiệc chúc mừng, hắn lấy hết can đảm cầu hôn nàng.

 

Lư Huy Âm đồng ý.

 

Hắn vui mừng như phát điên, hận không thể định hôn sự ngay vào ngày mai.

 

Nhưng lại bị Trần Mạnh, Lý Thắng cùng đám huynh đệ cản lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kien-xuan-dai/ngoai-truyen-giang-tuyet-hac-2-het.html.]

 

Ngay cả Mạch Đông và Thu A tỷ cũng phản đối.

 

Bọn họ nói—

 

"Hôn lễ này phải được chuẩn bị chu đáo."

 

"Không thể để Lư Huy Âm chịu bất kỳ ủy khuất nào."

 

Hôn lễ ấy đã long trọng đến mức nào?

 

Giang Tuyết Hạc nghi ngờ toàn bộ thành trì đều đến đưa tiễn nàng xuất giá.

 

Hóa ra, từ sau khi thiên hạ thái bình, Quán chủ của Đại Từ Quán đã công khai một chuyện:

 

Mùa đông cuối cùng của tiền triều—

 

Nạn đói hoành hành, xác người c.h.ế.t đói nằm la liệt ven đường.

 

Chính Lư viện trưởng đã đích thân đi đến từng phủ đệ của đám quyền quý trong kinh thành, từng nhà từng nhà hóa duyên, thu gom được tận bảy mươi thạch gạo, nấu thành cháo loãng, phát cho bách tính nhân danh Đại Từ Quán.

 

Nhờ vậy, bách tính mới không c.h.ế.t đói la liệt, có thể cầm cự đến khi đại quân khởi nghĩa tiến vào kinh thành.

 

Những người từng được nàng cứu tế ôm lòng cảm kích, tự nguyện kéo ra đường, tiễn nàng xuất giá.

 

Lư Huy Âm mặc hỉ phục đỏ thẫm, nhưng không che mặt bằng quạt tròn như thông thường.

 

Nàng tự tay vén màn kiệu lên, nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ với từng người dân đứng hai bên đường.

 

Sau kiệu hoa, các nữ học trò của nàng ngẩng cao đầu đi theo sau.

 

Dẫn đầu là Mạch Đông, cuối cùng là một tiểu cô nương chỉ chừng chín tuổi.

 

Tuổi tác khác nhau, nhưng trên gương mặt ai nấy đều là vẻ kiêu hãnh giống hệt nhau.

 

Lư tiểu lang quân sau khi dự lễ thành hôn, mắt đã đỏ hoe.

 

Hắn hung hăng đe dọa Giang Tuyết Hạc:

 

"Nếu ngươi dám đối xử không tốt với biểu tỷ ta, ta nhất định không tha cho ngươi!"

 

Mạch Đông khoanh tay trước ngực, đầy chính khí hiên ngang:

 

"Không cần ngươi! Ngươi xem chúng ta như bù nhìn chắc? Nếu phu quân của tiên sinh dám bắt nạt tiên sinh, chúng ta tự tay dạy dỗ hắn!"

 

Giang Tuyết Hạc cười khổ:

 

"Mạch Đông, ta nhớ hai năm trước ngươi còn nói ta là người quan trọng nhất với ngươi mà."

 

Mạch Đông vô cùng lý lẽ:

 

"Nhưng tiên sinh không chỉ là tiên sinh của ta, mà còn là người ta yêu nhất!"

 

Sắc mặt Lư tiểu lang quân biến đổi liên tục.

 

Không cam tâm, hắn hừ hừ hai tiếng, sau đó đẩy mạnh Giang Tuyết Hạc vào cửa:

 

"Giờ lành đến rồi, mau vào động phòng đi!"

 

Giang Tuyết Hạc bị đẩy vào phòng.

 

Lư Huy Âm đang lặng lẽ ngồi trên giường chờ đợi hắn.

 

Nàng không thích trâm cài lỉnh kỉnh, đã sớm tháo xuống từ trước, hiện giờ nàng chỉ mặc một bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc dài như thác đổ xõa xuống bờ vai.

 

Dưới ánh nến hồng, gương mặt nàng đẹp đến mơ hồ.

 

Giang Tuyết Hạc đột nhiên căng thẳng.

 

Yết hầu khẽ di chuyển, giọng nói mang theo chút khàn khàn:

 

"Huy Âm…"

 

Lư Huy Âm ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười dịu dàng.

 

Trăng sáng trên trời cũng không bằng người trong lòng.

 

Hắn cuối cùng cũng…

 

Chạm được vào ánh trăng của hắn rồi.

 

Hết.

Loading...