Khương Khương Huyền Lăng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:21:13
Lượt xem: 271
"Nàng khóc cái gì? Nhớ cô quá rồi à?" Ta bị Huyền Lăng đặt dưới thân.
Hắn trêu chọc lưu manh đồng thời vén chăn lên nhìn thoang qua.
Ta khóc cũng không được, xấu hổ đến mức gương mặt đỏ bừng.
Sau đó, hắn chui vào chăn đè lên người ta.
"Đừng khóc, gần đây bận quá." Hắn nhẹ nhàng hôn mũi ta, giống như đang an ủi ta.
"Nàng còn chưa nói cho cô nàng tên gì?"
Ta không dám nói cho hắn biết, ta sợ hắn biết lai lịch của ta.
"Khương Khương, ta tên Khương Khương."
Sau đó hắn đè lên ta, lật qua lật lại hô bên tai ta "Khương Khương".
Còn liên tục bảo ta gọi tên hắn "Huyền Lăng".
*
Dường như ta không lừa dối được.
Không biết Dung phi tìm được chân dung lúc trước của ta từ đâu.
Tuyên bố muốn bẩm báo với Hoàng Thượng để cả nhà chúng ta đều bị c.h.é.m đầu.
Ta thật sự nghĩ không thông nàng ta cứ bám lấy ta làm gì?
"Hoàng đế chỉ triệu ngươi qua đó, không bám lấy ngươi thì bám ai? Phi tần tiền triều còn sống, rõ ràng chính là tội chết!" Dung phi tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.
"Chẳng lẽ tỷ tỷ vội vàng vậy à?" Mặc dù ta rất khiếp sợ nhưng miệng vẫn không chịu thua.
Ta nhìn thấy sắc mặt Dung phi từ trắng chuyển đỏ vô cùng ngượng ngùng.
"Chỉ là giống ta mấy phần, tỷ lại dám nói bừa là ta rồi? Phạm thượng, không biết xấu hổ! Xuân Hồng, mời Dung phi đi xuống!"
Ta thừa thắng xông lên.
Quên nói, dù sao ta đã được phong làm quý phi, cũng cao hơn nàng ta một bậc.
Mặc dù ta không biết những thông tin thân phận kia sao được nội vụ phủ xét duyệt, giống như có thêm thân phận giả.
*
Hậu cung không có hoàng hậu, theo thông lệ, những nữ tử kia đều phải thỉnh an người có phân vị cao nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khuong-khuong-huyen-lang/chuong-6.html.]
Lúc xưa là thỉnh an Dung phi, sau này thỉnh an ta.
Ta thấy Dung phi kỳ quái hành lễ cho ta, suýt chút nữa không nín cười được.
"Theo muội thấy, Khương quý phi của chúng ta còn khí chất hơn một số người." Chi đáp ứng không hổ là nữ nhi của Đại học sĩ Hàn Lâm viện, cũng rất nhanh mồm nhanh miệng.
"Bây giờ chúng ta không biết nhà mẹ đẻ Khương quý phi ở đâu?" Dung phi lại muốn gây sự.
"Ta là nghĩa nữ văn thần Tam phẩm Khương thị, Khương Khương, vào cung muộn hơn chúng tỷ muội, lại ở nơi xa. Lúc trước sức khỏe không tốt được Hoàng đế miễn thỉnh an, cho nên không quen biết với chư vị. Bây giờ mới gặp mặt, thật sự là cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, ta đã bảo Xuân Hồng chuẩn bị lễ mọn, chỉ là đồ trang sức trân châu đưa đến các cung, xin các tỷ muội thứ lỗi."
May mà cha ta và Huyền Lăng hào phóng với ta, ban thưởng cho ta rất nhiều cho nên nên giờ phút này ta có thể hối lộ các nàng.
Các nàng cũng biết trân châu hiếm có thế nào, ta thấy mấy tần phi ôm Dung phi muốn tiến lên đều cúi thấp đầu xuống.
Dung phi cũng ngừng công kích.
"Nghĩa nữ? Nhưng ta nghe gia phụ nói Khương đại nhân chỉ có một nữ nhi duy nhất, nghĩa nữ ở đâu ra?" Nàng ta vẫn chưa hết hi vọng.
"Haiz, gia tỷ may mắn đi theo tiên đế, cha ta vinh dự lại vừa nhớ nhung, nhận ta làm nghĩa nữ có gì sai chứ?" Ta cúi đầu muốn khóc, đám người cảm động nên không hỏi thêm nữa.
Triều ta để ý đến đạo nghĩa, chuyện nghĩa phụ nghĩa nữ không hiếm thấy. Ta tự nhận mình đã đi nước cờ tốt, không chê vào đâu được.
*
Có lẽ Dung phi là người thích làm loạn, nàng ta nói cho cha mình.
Cha nàng ta lại nói trong triều.
Cha ta cũng ở trong triều, chỉ nói nữ nhi của ông tên là Khương Trinh Ngu, Khương Khương là nghĩa nữ ông ấy thu nhận.
Bọn họ tranh luận rốt cuộc lão Khương dùng cách gì mới có thể đưa nữ nhi vào cung.
"Các ngươi muốn học không?" Lão Khương luôn mở miệng khiến người ta kinh ngạc.
Triều đình trở nên hỗn loạn, hai bên tranh chấp không nguôi, Hoàng đế xen vào: "Một nữ nhân mà thôi, là ai có gì quan trọng?"
Bọn họ sửng sốt.
Là ai có quan trọng không?
Cũng không ảnh hưởng giang sơn xã tắc, cũng không ảnh hưởng bách tính an cư lạc nghiệp, càng không ảnh hưởng quân đội đánh trận.
Hoàng Thượng bằng lòng thừa nhận nàng là ai thì nàng chính là người đó.
Lão Khương khẽ thở ra một hơi, xem ra nữ nhi của mình hưởng phúc rồi.