KHÚC XƯƠNG PHẢN NGHỊCH - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-11-17 16:32:02
Lượt xem: 429
3
Tối đến, tôi ngồi ở đầu giường của bố mẹ, nhìn họ chằm chằm với ánh mắt u tối.
Mẹ từng nghĩ đến việc bỏ tôi lại hoặc gửi đến nhà ông bà nội, nhưng tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát.
Chú cảnh sát rất tận tình, mỗi lần đều đưa tôi về nhà, còn tiện thể giáo dục bố mẹ miễn phí.
Cuối cùng, nhờ vào nỗ lực không ngừng của tôi, mẹ cũng kiệt sức... à nhầm, học được cách đối xử công bằng.
Từ đó về sau, nhà tôi không còn ai tổ chức sinh nhật nữa.
Nhưng con người luôn cần nhìn về phía trước.
Hôm nay tôi quyết định tạm tha thứ cho sự thiên vị của mẹ và tự mua một cái bánh nhỏ để mừng sinh nhật mình.
Không ngờ mẹ thấy tôi cầm bánh vào nhà, liền bật chế độ khó chịu, gay gắt trách mắng: "Hứa Tiểu Tiểu, con cũng xứng đáng có sinh nhật sao? Con có biết mẹ đã cực khổ thế nào khi sinh con không? Sinh nhật của con chính là ngày khổ sở của mẹ, không được phép tổ chức!"
Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên:
Làm sao bà ấy học được chiêu thức này, sao lại khác với trước đây thế?
Tôi cắn một miếng bánh, thản nhiên đáp: "Được thôi, vậy con sẽ tổ chức sớm hơn mười tháng, ngày đó là ngày vui của bố mẹ."
Mẹ câm nín.
Mặt mẹ tức đến méo xệch.
Em trai vẫn đứng co rúm một bên.
—---
Trong tiểu thuyết gốc, em trai nữ chính là cậu quý tử được nuông chiều quá mức.
Ngoài đời, nó đúng là một kẻ được chiều hư y chang.
Nếu có điểm khác biệt nào, thì là nó bắt đầu sợ tôi.
Trên con đường đấu trí với bố mẹ, tôi luôn có ý tác động đến nó.
Ví dụ như, khi lật bàn thì đổ thức ăn lên đầu nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khuc-xuong-phan-nghich/chuong-3.html.]
Hoặc nửa đêm chạy vào phòng nó và mài d.a.o thái rau.
Em trai tôi chưa bao giờ khóa cửa, vì hễ nó khóa, mẹ sẽ điên cuồng đập cửa, thậm chí dùng rìu phá cửa.
Năm nó sáu tuổi, nó vô tình ngã khi chơi đùa với bạn ở trường.
Mẹ biết được thì liên tục nhắn tin, gọi điện cho giáo viên, thậm chí làm ầm lên tận phòng hiệu trưởng, bắt mấy đứa bạn chơi cùng phải xin lỗi.
Mẹ không cho em trai tôi tự ra ngoài, vì luôn lo sợ nó sẽ bị bắt cóc hoặc gặp tai nạn.
Trước đây có mấy đứa rủ em tôi đi chơi bóng, mẹ phát hiện liền đến tận nhà các bạn nó, mắng cho một trận, trách bọn chúng không nên dẫn em tôi ra ngoài chơi, lỡ xảy ra chuyện thì sao.
Theo lời mẹ, em trai tôi là “cây con độc nhất của nhà họ Hứa”, nên phải cẩn thận bảo vệ.
Sau lần đó, em tôi không còn bạn bè.
Nó ngày càng trở nên u ám, bắt đầu bò dưới đất vào ban đêm.
Có lần, nó bò vào tận phòng tôi.
"Tại sao! Sao chị lại đối xử với em thế này? Em đã làm gì sai? Em chỉ muốn ra ngoài chơi thôi!"
Nhìn đứa em co rúm trong góc, tôi cho nó một bạt tai.
"Đủ rồi! Trong nhà này chỉ cần một người điên là đủ rồi!"
Không gì giải quyết không được bằng một bạt tai. Nếu một bạt không đủ, thì thêm một bạt nữa.
Sau cái bạt tai đó, ánh mắt của em trai tôi trở nên rõ ràng và ngờ nghệch, miệng nó bắt đầu lẩm bẩm "a ba a ba a ba".
Về sau nó phát hiện, đi cùng tôi thì mẹ sẽ không ngăn cản.
Vì tôi thực sự có thể khiến họ kiệt sức tinh thần.
Em trai tôi thường lấy danh nghĩa đi với tôi để ra ngoài, thực chất là đi chơi bóng với đám bạn.
Kể từ khi có thể ra ngoài, nó từ cậu bé u ám biến thành một chàng trai năng động.
Tôi cũng rất vui vẻ.
Vì tiền tiêu vặt của nó đều thành của tôi.