Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không ngừng rung động vì anh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-11 16:36:15
Lượt xem: 205

9.

 

“Vì tôi là người khá dễ thay lòng, thấy người nào là yêu người đó, là một người không có đạo đức cũng không biết xấu hổ. Anh đẹp trai như vậy nên tôi không khống chế nổi bản thân mình.”

 

Tôi nói hươu nói vượn, quả nhiên một giây sau bị Tống Thần nhấc lên ném ra ngoài cửa.

 

Xoài Vẫn Giảm Cân

“Cút!”

 

Chắc Tống Thần rất tức giận, chủ nhiệm Cát nhanh chóng đổi vị trí của tôi, để Vương Phương làm trợ lí sinh hoạt cho Tống Thần.

 

Như vậy cũng tốt, nước sông không phạm nước giếng, chuyện này đối với ai cũng có lợi.

 

Bình yên vô sự mấy ngày, ở trường học tôi cứ gặp Tống Thần là trốn, anh dừng bước, cũng giả vờ như không nhìn thấy tôi, hai người chúng tôi đi lướt qua nhau giống như người xa lạ.

 

Sau khi hết giờ làm, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của anh trai.

 

“An An, anh đợi em ở bãi đậu xe, hôm nay anh dẫn em đi ăn.”

 

“Được được, em lập tức đến ngay.”

 

Tâm trạng tôi lập tức vui vẻ hơn nhiều, đeo túi chạy nhanh đến bãi đỗ xe.

 

Anh tôi là nhân viên IT, công việc rất bận rộn, không ở cùng một thành phố nên hai ba tháng chúng tôi mới gặp nhau một lần. Chỉ cần gặp là anh ấy sẽ mời tôi ăn tiệc, cái gì cũng được.

 

“An An...”

 

Anh tôi mặc âu phục đi giày da đứng dựa vào cửa xe vẫy tay với tôi, tôi vui vẻ nhảy qua ôm lấy cánh tay anh, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.

 

“Bạn trai?”

 

“Nhường đường.”

 

Tống Thần ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh như băng, anh bóp còi hai lần, tôi nhanh chóng kéo anh trai sang một bên, sau đó tiện tay ôm lấy eo anh.

 

“Bảo bối, hôm nay em muốn ăn đồ Nhật.”

 

Tiếng xe chói tai vang lên bên tai, xe thể thao màu đen vút qua khiến anh tôi giật mình.

 

“Người này bị bệnh gì vậy, đi nhanh như vậy để đầu thai à!”

 

“Còn nữa, em đừng có gọi anh như vậy, buồn nôn chớt ông đây rồi, gọi thế nữa thì nghỉ ăn cơm.”

 

Anh trai ghét bỏ đẩy tôi ra, ánh mắt tôi nhìn chiếc xe đang dần đi xa của Tống Thần, mãi cho đến khi xe biến mất ở ngã rẽ đằng trước tôi mới thở dài.

 

“Chắc bây giờ anh ấy rất ghét mình nhỉ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-ngung-rung-dong-vi-anh/chuong-5.html.]

Trái tim truyền đến cảm giác đ//au nhức xa lạ, tôi vội đưa tay đặt lên trái tim.

 

Cuối tuần này phải đi bệnh viện khám mới được.

 

10.

 

Về đến nhà đã rất muộn, tôi bật máy tính lên, nhìn màn hình đến ngẩn người.

 

Trong black list, avatar của Không Thanh vẫn luôn xám xịt, hơn nữa cũng sẽ mãi mãi không sáng lại nữa.

 

Tôi di chuột, như cũ muốn xem lại lịch sử trò chuyện thì phát hiện file lưu ảnh đã bị tôi xóa sạch, tôi lập tức hốt hoảng mở thùng rác ra tìm nhưng không thấy, cuối cùng khóc lóc gọi điện thoại cho anh trai.

 

“Anh, em lỡ xóa mấy file rồi...”

 

“Hu hu, là file rất quan trọng, anh mau giúp em đi!”

 

“Được rồi, có chút chuyện mà cũng khóc, em mở kiểm soát từ xa lên.”

 

Nửa giờ sau, anh tôi giúp tôi khôi phục dữ liệu, tôi nín khóc mỉm cười xem từng ảnh chụp màn hình một.

 

Tiên nữ rất man: [Ngủ một giấc xong không biết mình đang ở đâu nữa, mỗi lần em ngủ trưa quá lâu đều có cảm giác rất mơ hồ nha.]

 

Không Thanh: [Trong lòng anh.]

 

Tiên nữ rất man: [???]

 

Không Thanh: [Bảo bối, em ở trong lòng anh đó.]

 

Người đàn ông chưa từng gặp mặt lại có thể khiến tôi xao xuyến đến vậy, tôi đưa tay che ng//ực, nước mắt thi nhau rơi xuống mặt bàn.

 

Cứ như vậy đi, đây là kết thúc tốt nhất rồi.

 

Tôi khóc rất lâu, không biết bản thân thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại, tiên nữ Mễ Mễ đang cuộn tròn ngủ say bên cạnh, tôi ôm nó vào ng//ực rồi cọ cọ.

 

“Tiểu tiên nữ, buổi sáng tốt lành nha...”

 

“A...”

 

Ng//ực lại cảm thấy nhoi nhói như bị vật gì nặng đè lên rất lâu, tôi cảm thấy hơi khó thở.

 

Tôi đưa tay xoa xoa rồi lấy điện thoại nhìn qua.

 

Hôm nay là thứ sáu, mặc kệ đi, xin phép nghỉ đến bệnh viện khám.

 

Sau khi làm xong sandwich kẹp trứng, tôi vội vàng ăn xong bữa sáng, lúc mở cửa ra thì giật nảy mình.

 

“Sao anh lại ở đây?”

Loading...