Không còn vương vấn - 6
Cập nhật lúc: 2024-11-19 13:21:46
Lượt xem: 1,634
Tôi ngủ ở văn phòng rất lâu, chờ kết quả xét nghiệm, thực sự rất mệt mỏi.
Tôi luôn không thể ngủ được khi ở nhà hoặc thỉnh thoảng tôi giật mình thức dậy.
Nhưng bác sĩ Dương dường như cảm thấy thoải mái khi ở bên tôi. Mặc dù tất cả những gì tôi ngửi thấy là mùi thuốc khử trùng nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Khi tỉnh dậy, tôi tình cờ nhìn thấy bác sĩ Dương đang đắp chăn cho tôi. Ngay khi cô ấy nhẹ nhàng che nó lại, tôi tỉnh dậy.
"Vãn Vãn, tôi đánh thức cô sao?"
Tôi lắc đầu và nhìn thời gian. Tôi đoán kết quả sẽ được đưa ra.
"Tôi sẽ ra sảnh lấy báo cáo. Nếu không có chuyện gì thì tôi về nhà nghỉ ngơi."
Tiến sĩ Dương nói được. Ban đầu cô ấy muốn đi cùng tôi để lấy báo cáo nhưng lại có một bệnh nhân đến.
Tôi bước chậm rãi dọc theo hành lang. Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi rẽ vào góc đường, tôi va phải Bùi Nhiên, hắn đang đẩy Lâm Xuân trên xe lăn, bên cạnh có một bác sĩ đang trò chuyện.
"Cũng may hôm nay có người hiến m.á.u kịp thời, nếu không thì không thể đợi ngân hàng m.á.u đến được..."
Số phận thực sự thích đùa.
Cuối cùng tôi đã có ý tưởng hiến máu. Kết quả người được hiến là Lâm Xuân.
Vâng, nói đúng ra là một tiểu tam.
10
Khoảnh khắc Bùi Nhiên nhìn thấy tôi, mặt hắn tái nhợt.
Khi đó, hắn đang cúi đầu nói chuyện với Lâm Xuân đang ngồi trên xe lăn, trong mắt hắn hiện lên sự quan tâm và cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nhưng chiếc xe lăn đã tông vào tôi, khi hắn vội vàng ngẩng đầu lên xin lỗi thì hắn đã nuốt lại những lời còn dang dở.
"Vãn Vãn, cô ấy, không phải, em..."
Tôi thực sự không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Bùi Nhiên lập tức buông tay đang đẩy xe lăn ra, xe lăn theo quán tính trượt về phía trước. Bác sĩ bên cạnh lập tức đưa tay ra nắm lấy, sau đó bắt đầu trách cứ Bùi Nhiên: "Sao anh lại trở thành bạn trai của người khác rồi? Nếu không giữ chặt xe lăn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"
Bùi Nhiên không trả lời cô ấy, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi mỉm cười giải thích cho hắn: “Sai rồi.”
Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu:
"Chuyện gì vậy?"
"Anh ta là chồng tôi."
Bác sĩ không nói nữa mà đưa mắt nhìn qua nhìn lại ba chúng tôi. Cái nhìn kỳ lạ đã được mong đợi.
Không chỉ có Bùi Nhiên sững sờ tại chỗ.
Lâm Xuân cũng không nói tiếng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-con-vuong-van/6.html.]
Dù thường xuyên gửi cho tôi những bức ảnh đó nhưng cô ta chưa bao giờ dám trực tiếp tiết lộ mối quan hệ.
Lần này, không ai mong đợi điều đó.
Chuông báo thức tôi đặt đã tắt, nhắc tôi ra sảnh lấy báo cáo kiểm tra. Vì vậy tôi sẽ đi lấy báo cáo trước rồi quay lại xử lý.
Lúc tôi chuẩn bị rời đi, Bùi Nhiên nắm lấy tay tôi, bắt đầu hoảng sợ giải thích: "Vãn Vãn, xin hãy nghe anh giải thích. Cô ấy không phải..."
Hắn ngập ngừng, không biết giải thích thế nào.
Thực ra tôi không muốn khiến cảnh tượng trở nên xấu hổ như vậy, dù sao tôi cũng đã đến bệnh viện này rất nhiều lần. Tôi quen biết rất nhiều bác sĩ, nếu thật sự xảy ra náo loạn, tôi sẽ không còn nhiều mặt mũi, sẽ mất mặt hoàn toàn.
"Anh lo việc của mình đi, tối nay về nhà nói."
Tối qua hắn không về nhà. Tôi đợi hắn đến khoảng 12 giờ đêm, Bùi Nhiên gửi tin nhắn cho tôi nói rằng công ty tạm thời phân công hắn đi công tác ngoài thành phố, hắn đã rời đi trong đêm, bảo tôi đừng đợi hắn về nhà.
May là, tôi đã không chờ đợi, tôi chỉ bị mất ngủ một chút thôi. Tình cờ tôi nhìn thấy tin nhắn đó và biết hắn lại nói dối.
Tại sao chúng ta phải nói dối để đối mặt với trái tim thật sự của mình?
Sẽ bị sét đánh đó.
11
"Được rồi, giải thích đi. Tôi nghe anh nói đây."
Tôi bị hắn ta kéo tay áo và không thể thoát ra được. Đôi tay run rẩy khiến tôi choáng váng, chỉ mong hắn nói xong cho nhanh rồi tôi sẽ chạy đi lấy báo cáo.
Bùi Nhiên liên tục lắc đầu, nhưng lại không nói được gì.
Hắn nên nói gì? Rằng Lâm Xuân không liên quan gì đến hắn, rằng đó chỉ là một tai nạn, rằng hắn thực sự đi công tác và về sớm, hay hắn chưa bao giờ phản bội tôi?
Không, hắn không thể nói điều đó.
Khi hắn kéo tôi, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nôn mửa, chóng mặt. Tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ Bùi Nhiên trước mặt mình, chỉ có thể nghe hắn nói xin lỗi hết lần này tới lần khác.
Thật kinh tởm.
Tôi nôn mửa như đ**iên, và dường như tôi đang phun ra máu.
Đôi mắt của Bùi Nhiên tràn ngập sự sợ hãi, hắn cố gắng ôm tôi vào lòng. Nhưng bác sĩ Dương Tình đã lao tới, ôm lấy tôi và đỡ để tôi không bị ngã.
"Vãn Vãn ng**ốc, đừng ngủ!"
Bác sĩ Dương dường như đang khóc.
Tôi chỉ biết cắn đầu lưỡi, cố gắng hết sức để giữ mình tỉnh táo lần cuối, rồi dùng hết sức để dỗ dành cô ấy.
"Ừ, tôi sẽ không ngủ."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺