Khổ Qua Nhân Thịt - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-30 12:56:13
Lượt xem: 165
“Đâu, con Hoa đâu?”
Cả đám người nhao nhao, mở to mắt nhìn về phía “con Hoa” mà bà Tám chỉ nhưng chỉ thấy trống trơn. Nhưng cũng nhờ vậy mà bà Hồng mới như nhớ ra chuyện gì đó, bà hỏi: “Mợ mày nói con Hoa đi mấy ngày nay chưa về mà?”
“Kìa, nó về rồi kìa. Chị không thấy à, nó đang ngồi trên miệng giếng nhìn tôi kìa. Cả người nó sao mà bầm nát như bị miếng thịt băm vậy đó chị.”
Bà Tám vẫn khư khư chỉ tay về phía miệng giếng. Trong tình cảnh quái dị như thế này đúng là khiến người ta không nghĩ đến mấy chuyện nổi da gà không được. Phỉ phui cái miệng mình mấy lần, bà Hồng cũng đã nói ra những gì trong đầu mình nghĩ: “Mợ Tám, có phải con Hoa nó c.h.ế.t rồi không, bây giờ nó về nó báo mộng mợ?”
Bà Tám như ngây như dại, gật đầu lia lịa nói: “Đúng rồi! Đêm qua nó cũng báo mộng tui y chang vầy nè…”
Bà Tám nói chưa hết câu thì sùi bọt mép, ngã ngang ra đất. Đúng là khổ mà, người dưới giếng chưa vớt lên được mà người trên bờ còn xỉu ngang nữa, vậy là lại phải kéo bà Tám vô trong nhà cho bà Hồng hơ lửa. Lúc này ở dưới giếng, Đạt vốn là người bơi lặn giỏi, ngay cả khi gặp bão cũng không làm khó được anh nhưng anh lại cảm thấy cái giếng này quá đỗi kì lạ. Vốn dĩ nếu như nước đầy giếng rồi thì sẽ bình thường, nhưng mà lúc này giống như là bên dưới giếng có một lục hút dữ dội lắm vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kho-qua-nhan-thit/7.html.]
Đạt không phải chưa từng múc nước ở cái giếng này, anh biết rất rõ, vì vậy một người làm nghề sông nước như anh lúc này không khỏi nghĩ đến chuyện mê tín. Nhưng nói ra cũng lạ, cái giếng này thì làm sao có chuyện gì được chứ, đã mấy chục năm rồi, nếu có ma quỷ nằm ở đây thì đã sớm xảy ra chuyện, đâu thể đợi đến giờ này được?
Quần tìm một lúc, Đạt cảm thấy cứ như vậy cũng không có ích lợi gì, xui xẻo hơn có khi chính anh cũng bị liên lụy nữa, vì thế anh quyết định trồi lên. Khi mọi người nhìn thấy Đạt trồi lên mặt nước thì nháo nhào chạy lại, ngay cả bà Hồng đang ở trong nhà cũng chạy ra nhưng lại phải thất vọng vì Đạt chỉ trồi lên một mình. Chú Ba khẩn trương hỏi: “Sao rồi, con có thấy thằng Hai đâu không?”
Đạt lấy hơi thở mấy cái rồi nói: “Cái giếng này cũng cô Tám có vấn đề rồi, cha mau về nhà lấy tượng Phật trên đầu giường mang qua đây cho con.”
Nghe đến đây thì chú thím Ba đã thấy có chuyện không lành. Bức tượng Phật kia là món đồ vô cùng quý giá và linh thiêng đối với Đạt, nếu như anh cần đến lúc này thì nhất định đã gặp chuyện ma quỷ rồi. Trong lúc chú Ba chạy về nhà lấy tượng Phật thì bà Hồng gặng hỏi Đạt là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đạt không hé răng nửa lời, nhưng anh chỉ nói một câu: “Tốt nhất cô Hồng nên trói cô Tám lại, đợi đến lúc con cứu được thằng Hai lên, nếu không con không có thời gian để cứu thêm ai nữa đâu.”
Đạt nói như thế đương nhiên là phải có lí do, lúc anh đang ngụp lặn dưới dòng nước xoáy thì anh lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Hoa đang ở dưới đáy nước và cố nhấn đầu Hai xuống không cho ngoi lên. Dù không biết thực hư thế nào, là Hoa đã c.h.ế.t hay chuyện bùa ngãi gì ở đây nhưng anh chắc chắn nếu như không giữ được bà Tám thì khi anh cứu được Hùng thì sẽ có người tiếp theo.
Bà Hồng ù ù cạc cạc cũng vội gật đầu rồi chạy vào nhà tìm dây trói bà Tám lại vào chân giường. Nói thật, ở cái nơi này năm xưa mỗi tất đất đều là chiến sĩ hy sinh ngã xuống, đừng nói đến chuyện khác, chỉ mỗi chuyện đó thôi cũng làm cho người ta tin mấy chuyện ma quỷ soái cổ rồi. Mới mấy mươi năm đây thôi, xương chiến sĩ chưa chắc đã nguội lạnh, sống được ở thời bình này thì người dân nơi đây đều xem nó là những chuyện linh thiêng. Vì vậy lần này trong lòng ai cũng nghĩ lẽ nào đã phạm vào điều gì của người đã khuất nên mới như vậy.