Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHẾ ƯỚC VỚI YÊU - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:03:52
Lượt xem: 92

14,

“Có phải… tôi ở đây hơi thừa không?”

Con bạch hổ đứng bên cạnh lên tiếng.

Tôi hất Địch Thanh ra, nhìn chằm chằm vào Hổ Phách.

“Tại sao ở đây lại có một con hổ? Cũng là yêu tinh sao? Có chủ nhân chưa?”

Hổ Phách l.i.ế.m chân.

“Cô gái à, tôi không phải hổ yêu bình thường.”

Ánh sáng lóe lên, Hổ Phách biến thành một đứa trẻ tầm 8-9 tuổi.

“Tôi là thần y của thiên giới, bạch hổ thần y, tên Hổ Phách.”

“Thiên giới!? Vậy tại sao ngài lại ở đây?”

“Vì…”

“Hổ Phách là bạn mà khi tôi đi du lịch kết bạn được, vì cô bị thương nên tôi mời Hổ Phách đến.”

Địch Thanh giải thích thay Hổ Phách.

“Ồ… Tiếc ghê, tôi còn tưởng ngài nguyện ý, muốn hỏi ngài có muốn đi theo tôi không…”

Hổ Phách mỉm cười nhìn tôi.

“Mặc dù tôi cũng là yêu, nhưng không thể bị thuần phục.”

“Được rồi, ở đây không có chuyện của cậu nữa, đi đi.”

Địch Thanh đẩy Hổ Phách, đẩy ra ngoài hang động.

“Tang Mịch! Vừa nãy cô có ý gì!”

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Địch Thanh u oán nhìn tôi, không biết từ khi nào đã duỗi đuôi rắn quấn quanh người tôi.

“Sao? Giờ lại muốn thu phục một con yêu khác?”

Tôi sờ sờ chóp đuôi Địch Thanh, an ủi.

“Chỉ đùa một chút hoy~”

“Hừ!”

Địch Thanh ngồi trên giường, nhìn kĩ tôi.

“Tôi là một con yêu rất mạnh, cả đời chỉ nhận một chủ nhân, cũng muốn không muốn chia sẻ chủ nhân với con yêu khác, cho nên, nếu muốn ở bên cạnh tôi thì cô chỉ được có một con yêu.”

Tôi gật gật đầu, Địch Thanh rút lại cái đuôi của mình.

“À! Mấy người áo đen… bọn họ làm gì vậy?”

15,

Địch Thanh không trả lời tôi.

“Được rồi, về nhà thôi, trên người còn chỗ nào không khỏe không?”

Tôi ôm chặt Địch Thanh, có chút không hài lòng.

“Đừng đổi chủ đề! Anh nói anh nhận tôi rồi, cho nên phải tin tưởng tôi. Vậy tại sao lại không muốn nói cho tôi biết?”

Yết hầu Địch Thanh khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau mới mở miệng:

“Bọn họ là người mà tôi khiêu khích trước khi thành tinh.”

“Trước khi thành tinh?”

Địch Thanh gật đầu.

“Bọn họ là một nhóm pháp sư xấu xa, lúc đó tôi sắp biến thành người, bọn họ muốn lấy đi yêu tâm của tôi, bởi vì yêu tâm có thể khiến người c h ế t sống lại, thịt mọc lại từ xương.”

Hai chân tôi run lên, sờ lên lồng n.g.ự.c Địch Thanh.

“Người c.h.ế.t sống lại, mọc thịt từ xương… lợi hại như vậy thật sao!”

Địch Thanh nhẹ nhàng vỗ tay tôi.

“Sao thế? Cô cũng muốn à?”

“Quan hệ của chúng ta là đồng sinh cộng tử, nếu yêu tâm của tôi không còn, tim của cô cũng sẽ ngừng đập.”

Địch Thanh uy h iế p chỉ vào tim tôi.

Tôi nịnh nọt, áp vào Địch Thanh.

“Anh lợi hại như vậy làm sao có thể bị thương được?”

Địch Thanh đặt tay lên đầu tôi, mở rộng khoảng cách giữa hai người.

“Vậy cô biết vừa nãy cô ngu xuẩn đến mức nào chưa?”

“Nhân loại nho nhỏ mà cũng dám đứng trước mặt tôi.”

Tôi nghiêm mặt.

“Thừa nhận đi, Địch Thanh.”

“Thừa nhận cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khe-uoc-voi-yeu/chuong-5.html.]

“Trong lòng anh đang rất rung động đúng không! Được người khác che chở không phải rất tốt sao?”

“Hừ~”

16,

“Cô về nhà trước đi, bây giờ tôi chưa về cùng cô được.”

Địch Thanh kéo tôi về phía cửa hang.

“Anh là yêu của tôi… Tại sao lại không về cùng tôi?”

Ngón tay Địch Thanh đặt lên phiến đá phủ đầy rêu ở cửa hang, không đáp lời, chỉ nhìn vào hư không, ngước vô định vào xa xăm, đứng bên cạnh tôi.

Thật lâu sau, Địch Thanh mới lên tiếng:

“Tôi muốn đi chấm dứt cùng đám pháp sư kia.”

“Sẽ rất nguy hiểm.”

“Vậy tôi cũng phải đi.

Trên mặt Địch Thanh viết đầy chữ không đồng ý.

“Tôi phải đi cùng! Bọn họ cũng chỉ là con người giống tôi, sẽ có chuyện tôi giúp được.”

“Chúng ta là mối quan hệ đồng sinh cộng tử mà, không phải sao? Nếu anh xảy ra chuyện gì tôi cũng không sống được nữa.”

Địch Thanh im lặng nhìn tôi, gật đầu.

Địch Thanh đi trước, tôi chậm rãi theo sau.

“Những pháp sư kia ở đâu?”

“Núi Bạch Lăng.”

Tôi từng nghe pháp sư khác nhắc đến ngọn núi này, nơi đó là nơi chứa nhiều linh lực nhất trên đời, có rất nhiều yêu ma quỷ quái sinh sống ở đó.

Có người từng nói núi Bạch Lăng là nơi kết nối với thiên giới, người bình thường không thể bước đến đó.

“Anh sinh ra ở đó sao? Quen bạch hổ thần y Hổ Phách ở đó sao?”

“Ừm.”

Tôi rất hào hứng.

“Vậy anh có quen người của thiên giới không?”

“Không biết.”

Tôi cẩn thận từng li từng tí tiến đến tai Địch Thanh, nhẹ giọng hỏi:

“Tôi còn nghe nói… các vị thần trên thiên giới đều là rồng.”

Địch Thanh đẩy tôi ra, nhìn tôi như một đồ ngốc.

“Cô nghe ai nói vậy… yêu tinh như tôi làm sao biết được những chuyện trên thiên giới?”

“Đây là những lời truyền miệng, mà những lời được truyền lại đều là thật.”

Địch Thanh khinh thường bĩu môi, bước chân nhanh hơn.

Tôi cố gắng đuổi theo Địch Thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Biết đâu lát nữa chúng ta còn được nhìn thấy rồng…”

Địch Thanh dừng bước, tôi không phanh kịp va phải lưng anh.

Anh trầm giọng nói, “Tại sao lại muốn nhìn thấy rồng?”

Tôi chớp chớp mắt, ngượng ngùng gãi đầu.

“Chuyện này tôi kể cho mình anh nghe thôi nhé… đây là bí mật của tôi á.”

“Khi tôi còn trong bụng mẹ, bà ấy mơ một giấc mơ, nói tôi là quý nhân của các vị thần.”

“Quý nhân của các vị thần?”

“Sau này lớn lên, tôi tự mình phân tích, rồng là truyền thừa của các vị thần, cho nên nếu tôi may mắn gặp được rồng, điều tốt đẹp nhất định sẽ tới!”

“Chuyện tốt gì cơ?”

“Không biết… Anh có nghĩ rồng có thể giúp tôi thực hiện một điều ước không?”

Địch Thanh tò mò quay lại nhìn tôi.

“Tang Mịch, nếu như cô thật sự nhìn thấy rồng, cô muốn ước điều gì?”

Tôi nhìn gương mặt Địch Thanh, nuốt nước bọt, ôm lấy anh.

“Hi vọng anh vĩnh viễn ở bên làm bạn với tôi.”

Nói xong, tôi nhắm mắt lại, yên lặng chờ Địch Thanh đẩy tôi ra.

Không ngờ lần này Địch Thanh không đẩy tôi ra, thậm chí còn xoa đầu tôi.

“Tang Mịch.”

“Hả?”

“Tóc bết rồi nè.”

 

Loading...