Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHẾ ƯỚC VỚI YÊU - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:07:53
Lượt xem: 74

30,

Linh Trạch không gửi cho tôi quả đào nào nữa, anh cũng không đến nữa.

Tôi rất thân với hươu nhỏ.

Nó thường lười biếng nằm trong vòng tay tôi, thi thoảng tôi sẽ ôm nó ra ngoài cửa hang phơi nắng.

Sức khỏe của tôi càng lúc càng tốt, còn tốt hơn so với trước kia.

Linh Trạch cuối cùng cũng đến gặp tôi.

Anh ấy mỉm cười chào hươu nhỏ.

“Có vẻ như nó hồi phục rất tốt.”

“Đúng rồi, tang Mịch, tôi đào một hồ nước bên cạnh, hôm nay cô có thể mang nó đến tắm.”

“Hôm nay có thể ra ngoài rồi sao?”

Linh Trạch gật đầu, hươu nhỏ còn vui vẻ hơn, lỗ tai vểnh lên cao.

Tôi ôm nó đến hồ nước Linh Trạch nói.

Tôi cởi quần áo đi xuống, không hiểu sao biểu hiện của hươu nhỏ rất kì quái.

“Sợ nước sao?”

Tôi ôm nó vào lòng.

“Không sao, chị không để em bị chìm đâu.”

Hươu nhỏ lúng túng gác móng nhỏ lên vai của tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt ươn ướt.

Ngâm thật lâu mới lên bờ.

Đến tối, hươu nhỏ bắt đầu lên cơn sốt.

Nó rất khó chịu, trên miệng cứ phát ra tiếng kêu không ngừng.

Tôi không biết liên lạc với Linh Trạch kiểu gì, chỉ đành đặt nó lên giường băng, xoa xoa người cho nó.

Nửa đêm, hươu con ngủ rồi, tôi chạy ra ngoài tìm Linh Trạch.

“Cố lên, kiên trì thêm chút nữa, chị sẽ ra ngoài tìm Linh Trạch.

Vừa mới đến cửa hang, một bàn tay quen thuộc kéo lại.

“Tang… Tang Mịch, đừng đi.”

Hươu nhỏ biến thành Địch Thanh.

Anh tựa vầng trán nóng hổi lên vai tôi, một giây sau lại buông tôi ra, chạy về phía cửa hang.

Lúc này tôi mới nhìn thấy, đuôi của Địch Thanh bị cắt đứt một nửa, băng gạc bọc lấy phần còn lại của chiếc đuôi thấm đ ẫm m á u.

Địch Thanh muốn ra khỏi hang, nhưng lại bị kết giới đẩy lại.

Anh đau đớn nằm trên mặt đất, thở hổn hển.

“Linh Trạch đáng c h ế t…”

Địch Thanh co người lại, từ từ di chuyển đến góc hang.

Bầu không khí trở nên rất xấu hổ.

Nhưng cũng rất rõ ràng.

Linh Trạch biến Địch Thanh thành hươu con sau đó đưa cho tôi.

Mấy ngày nay đều ở cùng tôi, thậm chí sáng nay còn tắm cùng tôi.

Tôi ngồi trên giường băng, nhìn Địch Thanh đang co quắp nằm ở góc hang, anh cúi thấp đầu nên tôi không nhìn rõ nét mặt.

“Cái đuôi của anh bị sao vậy?”

Địch Thanh chậm rãi ngẩng đầu, cả người đầy mồ hôi, hai mắt biến đỏ.

“Bị đứt.”

Tôi bước đến, ngồi xổm xuống.

“Đừng! Đừng đến đây… Anh sẽ làm em bị thương, cầu xin em.”

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

“Đợi đến khi trời sáng, kết giới mở ra… anh sẽ đi.”

“Anh sẽ không chạm vào em.”

Hô hấp của Địch Thanh trở nên dồn dập, sắc mặt trắng bệch.

“Đây là kế hoạch của anh là Linh Trạch đúng không?”

Địch Thanh hoảng sợ lắc đầu, nắm lấy góc áo tôi rồi lại buông ra.

“Không, không phải.”

“Lên giường nằm đi.”

Địch Thanh bối rối nhìn chiếc giường, rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tôi.

“Lên.”

Anh từ từ nằm xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi.

“Tang Mịch.”

“Ừm.”

“Đây không phải kế hoạch của anh và Linh Trạch.”

“Không quan trọng.”

Địch Thanh còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị câu nói của tôi làm cho cứng họng.

“Dù sao ngày mai anh cũng rời đi rồi.”

31,

Địch Thanh không nói gì nữa, quay đầu nhìn vào hư không.

Một lát sau, tôi nghe được tiếng rên khe khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khe-uoc-voi-yeu/chuong-11.html.]

“Câm.”

Lời nói của tôi khiến Địch Thanh lập tức dừng lại.

Anh rưng rưng nước mắt nhìn tôi.

“Xin lỗi, anh khóc to quá.”

Địch Thanh giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, bàn tay ấy đầm đìa mồ hôi.

“Tang Mịch… cái đuôi của anh đau quá.”

Tôi rút tay ra.

“Cái này có tính là gì? Vết thương lúc đó của tôi còn nặng nề hơn thế này nhiều.”

Cuối cùng Địch Thanh cũng im lặng, nhưng vẫn lặng lẽ khóc.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng ngừng khóc.

“Tang Mịch, Linh Trạch có tốt với em không?”

“Tốt hơn anh gấp vạn lần.”

“...”

“Sư phụ là người tốt, đáng để em tin tưởng.”

“Anh biết thì tốt, im mồm đi.”

Địch Thanh không nói thêm lời nào, sợ chọc giận tôi.

Đêm khuya, cả người Địch Thanh nóng như lửa, không nhịn được mà ậm ừ.

Tôi không biết phải làm sao, đành đắp một chiếc khăn ướt lên đầu anh, nhẹ nhàng lau phía lưng cho anh ấy.

Cuối cùng tôi ngủ thiếp đi.

Vừa tỉnh lại, ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của Địch Thanh.

Anh nở một nụ cười yếu ớt.

“Em tỉnh rồi.”

Lúc này tôi mới chợt nhận ra mình đang nắm tay Địch Thanh, thế là tôi vội vàng hất ra.

Địch Thanh cũng không giận, vẫn dịu dàng nhìn tôi.

Tôi thấy cả người anh run rẩy.

May mà Linh Trạch đã đến.

Vừa nhìn thấy Địch Thanh, Linh Trạch đã cười đến mức không nhìn thấy mặt trời.

“Ái chà chà~ Còn được lên giường ngủ nha…”

Địch Thanh quay mặt đi chỗ khác không nhìn Linh Trạch.

“Linh Trạch… anh cố ý mang Địch Thanh cho tôi.”

Linh Trạch gật đầu như đây là một chuyện đương nhiên.

“Tôi tốt bụng giúp ai đó chữa bệnh, không ngờ thằng nhóc đó lại chạy tán loạn khắp nơi, lãng phí rất nhiều dược liệu của tôi.”

“Thế là tôi chỉ đành mang thằng nhóc đó đến chỗ nó muốn đến…”

“Không phải!”

Địch Thanh nhìn Linh Trạch, trong mắt viết ra ba chữ không cam lòng.

“Sáng rồi, anh đi đi.”

Địch Thanh ngẩn người, không ngờ tôi lại nói vậy.

Anh tủi thân bước xuống giường, từ từ lê cái đuôi bị thương ra cửa hang.

“Tang Mịch, anh có thể đến thăm em không?”

Tôi nhắm mắt làm ngơ, đến khi Địch Thanh đi thật rồi tôi mới mở mắt ra.

Linh Trạch tò mò nhìn tôi.

“Không muốn gặp lại nó sao?”

“Không muốn.”

Linh Trạch thở dài.

“Có muốn biết cái đuôi của nó bị sao không? Cái đuôi đối với yêu tinh rất quan trọng.”

“Tôi không quan tâm, không liên quan đến tôi.”

Linh Trạch phớt lờ tôi, tiếp tục nói.

“Thật ra tôi lừa cô đấy, không phải tôi dùng vạn năm linh lực để cứu cô đâu.”

“Là Địch Thanh dùng một nửa yêu tâm và một nửa đuôi rồng, hóa thành đan dược để cứu cô.”

Tôi kinh ngạc quay sang nhìn Linh Trạch.

“Làm sao có thể như vậy? Một nửa yêu tâm…”

“Hiện tại Địch Thanh yếu hơn bất kì con quái vật nào, bây giờ chỉ được gọi là một con bán yêu.”

“Bán yêu?”

“Không có yêu tâm rất khó sống, nó sẽ bị tất cả cũng yêu tinh khác xem thường.”

“Tang Mịch, Địch Thanh là đứa bé tôi nuôi lớn, từ nhỏ nó đã không được nhận sự yêu thương giống một người bình thường, cho nên những hành động của nó có thể khiến cô buồn lòng. Hóa rồng là nguyện vọng từ xưa đến nay của nó, nhưng lúc này, nó không thể hóa rồng nữa rồi. Mặc dù nó làm cô bị thương, nhưng nó lại đặt sự an toàn của cô lên trên hết, quan trọng hơn việc hóa rồng.”

“Trong lòng Địch Thanh, cô rất quan trọng, cho nên tôi hi vọng hai người có thể nói chuyện với nhau.”

Sau khi nghe Linh Trạch nói, tôi sững sờ.

Anh ấy đưa tôi một lọ thuốc.

“Đây là đan dược Địch Thanh cần, nhất định nó sẽ đến tìm cô.”

 

Loading...