KHẾ ƯỚC VỚI YÊU - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:00:28
Lượt xem: 183
1,
Địch Thanh là một con xà yêu, tôi là một pháp sư thuần yêu.
Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã khuất phục trước vẻ ngoài anh tuấn đó.
Tôi đã hạ quyết tâm.
Nhất định phải thuần phục Địch Thanh.
Ngắm nhìn Địch Thanh đang phơi đuôi rắn trên tảng đá.
Tôi thèm nhỏ dãi, rón rén đi tới.
Ai biết được tự nhiên lại đạp vào hòn đá, bị trượt chân, thế là cả người ngã vào Địch oThanh.
Nhìn gương mặt xinh xắn của tôi sắp đập xuống đất, cái đuôi rắn lạnh lẽo từ từ quấn lấy tôi.
“Cô bé mập mạp mũm mĩm từ đâu đến?”
Tôi đỏ mặt vì lời nói của Định Thanh, cái đuôi rắn vừa tình cờ chạm vào bụng tôi.
“Anh mới là cô bé mập… không phải, cậu bé mập mạp mũm mĩm!”
Địch Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, cái đuôi thon dài mò mẫm người tôi một chút.
“Con người?”
Tôi cố gắng thoát khỏi cái đuôi của Địch Thanh nhưng không thành công.
Địch Thanh nhe nanh đe dọa, “Cô là con người đầu tiên đến đây nộp mạng, hôm nay cô sẽ là bữa trưa của tôi.”
Không ngờ, khuôn mặt tuấn tú của Địch Thanh lại gần tôi, bả vai chợt đau nói.
Những chiếc răng nanh đang gặm cổ tôi.
Từ từ tôi ngửi được hương vị ngọt ngào, hiện tượng này tôi đã đọc trong sách hướng dẫn thuần yêu.
Khi yêu tinh ăn thịt con mồi, chúng sẽ tiết ra chất đ ộc trong người, khiến con mồi bị ảo giác, rồi con mồi sẽ c h ế t trong ảo giác.
“Không… đừng mà.”
Không ngờ vừa trở thành một pháp sư thuần yêu tay mơ đã phải làm thức ăn cho yêu tinh.
Chất lỏng ấm áp từ cổ chảy xuống, tôi biết đó là m á u của tôi.
“Không muốn cũng phải muốn, trở thành thức ăn rất thoải mái nha~”
Giọng nói quyến rũ của Địch Thanh vang lên bên tai tôi.
“Chờ xíu…”
“Làm gì?”
“Trước khi c h ế t tôi có một nguyện vọng.”
Tôi thấp thỏm bất an nhìn Địch Thanh, ánh mắt anh vẫn ghim chặt tôi.
“Có rắm mau thả.”
Tim tôi lỡ mất một nhịp, vòng tay qua cổ Địch Thanh, hôn lên môi hắn.
Cơ thể của Địch Thanh cứng lại, hung hăng ném tôi đi.
Một giây sau, đuôi rắn quấn lên cổ tôi giống như muốn bóp c h ế t tôi.
“Nhân loại ngu xuẩn! Cô dám dùng cái miệng dơ bẩn của mình…”
Địch Thanh còn chưa dứt lời, tôi đã bất tỉnh vì không thở nổi.
2,
Hôm sau, tôi tỉnh dậy vì lạnh quá.
Tôi nằm trên giường băng, đuôi rắn của Địch Thanh quấn quanh người tôi.
Tôi không khỏi rùng mình.
Địch Thanh cảm giác được tôi đang run rẩy, mở một mắt ra nhìn tôi.
“Lạnh quá…”
Địch Thanh hừ lạnh, “Không sao, cô nhiều thịt, đừng sợ.”
“Tôi đã nói rồi, đó chỉ là bụng dưới thôi.”
Không ngờ Địch Thanh vén áo tôi lên, dùng chóp đuôi chọc chọc vào n.g.ự.c tôi.
“Ở chỗ này cũng có hai cục thịt.”
“...”
Tôi t át cho Địch Thanh một phát, vội vàng kéo áo xuống.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
“Sắc rắn!”
Địch Thanh không hiểu sao mình lại bị đánh, nháy nháy mắt.
“Ủa gì vậy?”
“Anh, anh, sao lại tùy tiện vén áo tôi lên? Tôi là con gái… Anh làm vậy sau này tôi lấy chồng kiểu gì?”
“Dừng.”
Địch Thanh lại vén áo tôi lên, chóp đuôi lại chọt chọt vào bụng tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện, trong bụng tôi xuất hiện một hình xăm kì quái.
“Đây là cái gì!?”
Tôi cố gắng lau đi hình xăm trên bụng, cọ đến đỏ ửng cả bụng nhưng vẫn không sạch.
“Chậc.”
Địch Thanh nắm lấy cổ tay tôi, tay của anh rất lớn, nắm được cả hai tay tôi một lúc.
“Đừng cọ nữa, hình xăm mà xóa dễ thế à?”
Tôi khóc không ra nước mắt.
“Tại sao… tại sao trên người tôi lại có thứ này?”
Địch Thanh cười khẽ, lộ ra răng nanh sắc nhọn, cởi quần áo ra.
Trên cơ bụng tám múi của Địch Thanh cũng có hình xăm giống hệt tôi.
“Nè~”
“Lo cái gì, tôi cũng có mà.”
3,
Tôi nuốt nước bọt.
Không phải vì hình xăm mà là vì cơ bụng tám múi của Địch Thanh.
Làm sao bây giờ!
Oa oa! Quá gợi cảm đi!
Địch Thanh đảo mắt, buông lỏng tay tôi ra.
“Sao cứ nhìn chằm chằm hình của tôi thế? Cô cũng có mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khe-uoc-voi-yeu/chuong-1.html.]
Không kìm lòng được trước sắc đẹp, tôi nói dối không chớp mắt.
“Tôi cảm thấy không giống lắm… có thể cho tôi sờ sờ một chút không?”
Tôi mấp máy, run rẩy vươn tay đến, dưới ánh nhìn chăm chú của Địch Thanh, tôi vẫn dũng cảm sờ vào.
Thoái mái!
Một giây sau, đuôi rắn của Địch Thanh hất cái móng heo của tôi ra.
“Muốn c h ế t? Nói cho cô biết, những người từng sờ vào tôi không ai còn sống cả.”
Giờ tôi mới nhớ, rõ ràng Địch Thanh cắn tôi, đáng ra tôi đã bị ăn tươi nuốt sống rồi, sao giờ này tôi vẫn sống?
Địch Thanh nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, khẽ thở dài.
“Ai mà biết cô đột nhiên hôn tôi? Nếu tiếp xúc thân mật với người khác giới, trên cơ thể của cả hai sẽ ghi lại dấu ấn, sau này đồng sinh cộng tử.”
“Đồng sinh cộng tử!?”
Thì ra trên đời còn có loại chuyện tốt như vậy!
Vậy sau này nếu muốn thu phục bất kì yêu tinh nào, chỉ cần nhào lên hôn nó một phát là được, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
Địch Thanh trầm mặt, phá vỡ ảo tưởng của tôi.
“Đừng có mơ, tình huống này chỉ phát sinh khi nó đều là lần đầu của cả hai thôi.”
Tôi nhạy bén bắt được sơ hở trong lời nói của Địch Thanh.
“Lần đầu?”
Tôi tự tin mỉm cười.
“Chẳng lẽ nụ hôn của tôi là lần đầu của anh?”
Mặt Địch Thanh đỏ lên, tránh đi tầm mắt của tôi, mất tự nhiên gật đầu.
“Ha ha ha ha ha!”
Thì ra tôi đã c ư ớp đi nụ hôn đầu tiên của con xà yêu xinh đẹp quyến rũ này.
Bà tôi mà nghe được chắc cũng s ốc đến mức bò ra khỏi mộ tổ tiên luôn.
“Cười cái beep, đó cũng là lần đầu tiên của cô mà?”
Tiếng cười dừng lại, lần này đến lượt tôi đỏ mặt.
“Ờ, là nụ hôn đầu.”
Địch Thanh thỏa mãn nhướng mày.
“À.”
“À cái gì mà à!”
4,
“Vậy, bây giờ anh là xà yêu của tôi?”
Tôi vẫn cảm thấy điều này thật khó tin.
Địch Thanh nằm trên giường băng nháy mắt.
“Miễn cưỡng xem là vậy.”
Tôi nằm trên giường băng, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Địch Thanh, nghe anh nói như vậy tôi cảm thấy có chút thấp thỏm.
“Hở? Miễn cưỡng là sao?”
Địch Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
“Tôi và cô chỉ là cùng nhau có ấn kí, nhưng tôi không có muốn nhận cô.”
“Nhận tôi?”
Gương mặt tuấn tú của Địch Thanh dần tới gần, chóp đuôi lại chọt chọt mặt tôi.
“Tôi là xà yêu ngàn vạn năm có một.”
“Cô là cái thá gì?”
“Chẳng qua chỉ là một con người có hai cục thịt thôi.”
Địch Thanh nghĩ là những lời này sẽ làm tôi nản chí, nhưng tôi lại nhạy bén nắm được vấn đề khác.
Tôi nắm đuôi của Địch Thanh, vuốt lên vuốt xuống.
“Anh à, anh có chút kém cỏi rồi!”
“Xà yêu vạn năm mà vẫn còn chưa mất nụ hôn đầu.”
“Chẳng lẽ xà yêu đại nhân đặc biệt để lại nụ hôn đầu cho tôi sao?”
“Ầm!”
Trong nháy mắt, Địch Thanh vung đuôi rắn, ném tôi lên tường.
Cú đ ánh này làm lục phủ ngũ tạng của tôi như rớt hết ra.
“Nhân loại ngu xuẩn… Tôi muốn g i ế t c h ế t cô.”
Địch Thanh đến gần, cúi đầu nhìn tôi.
“Anh… nếu anh g.i.ế.c tôi, anh cũng sẽ c h ế t.”
Địch Thanh vươn tay lôi tôi dậy.
“Aiz~ muốn tôi nghe lời chứ gì?”
Tôi không cam lòng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất ấm ức, tôi mới là người đi thuần yêu, vậy mà lại bị con yêu tinh của mình bắt nạt?
Nước mắt tôi lăn dài.
Địch Thanh từ từ buông tôi ra, để tôi nằm lên giường băng.
“Tôi nghe… sao cô lại khóc?”
“Đang nói chuyện êm đẹp, sao anh lại ném tôi vào tường?”
Tay chân Địch Thanh trở nên luống cuống, duỗi ra đuôi rắn nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Sai, tôi sai rồi.”
Tôi quay đầu sang chỗ khác tiếp tục khóc, không để ý đến Địch Thanh.
Địch Thanh nhích đầu lại gần, thè lưỡi l.i.ế.m lên vết thương của tôi.
“Đừng khóc nữa, được không? Tôi… tôi sẽ chữa thương cho cô.”
“Anh làm khắp người tôi toàn là nước bọt? Thế này gọi là chữa thươngà?”
“Đồ ngốc, nước bọt của rắn có thể chữa lành vết thương, nó là liều thuốc hữu hiệu nhất trên đời.”
Tôi ngơ ngác nhìn Địch Thanh, chuyện này đúng là tôi chưa từng nghe qua.
Địch Thanh nhẹ nhàng ôm tôi, đặt tôi lên đùi.
“Mẹ kiếp, tôi bị sao vậy?”