Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KẸO DẺO MÀU HỒNG - CHƯƠNG 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:16:43
Lượt xem: 66

“Anh định làm gì với bọn họ?”

 

Xém chút nữa là làm tổn thương Chu Việt, nhà Chu sẽ không bao giờ để cho bọn họ đi một cách dễ dàng.

 

"Làm sao, cô muốn cầu xin cho bọn họ à?"

 

Chu Việt véo mặt tôi, đợi tôi mở miệng, như thể chỉ cần tôi gật đầu là có thể đ.ấ.m tôi.

 

Tôi nhếch khóe miệng cười: “Nếu có thể, xin đừng bỏ qua cho bọn họ, được không?”

 

Anh sửng sốt, sau đó gật đầu.

 

"Côđã chắn giúp tôi một gậy, cái này coi như phân thưởng. Tôi sẽ không để họ đi."

 

Nói xong anh chuẩn bị chở tôi đến bệnh viện. Cây gậy đánh trúng tôi, cả lưng tôi đau nhức vô cùng, nhưng tôi không thể đến bệnh viện vì không thể để Chu Việt phát hiện ra mình bị ung thư não. Thấy tôi kiên quyết từ chối, cuối cùng anh cũng đồng ý và quay người trở về biệt thự. Sau khi tôi về phòng, anh mang hộp thuốc vào và nói sẽ bôi thuốc cho tôi.

 

"Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với cô. Nhưng tôi là người có ân tất báo nên chỉ muốn bôi thuốc cho cô thôi.”

 

Tôi gật đầu, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

 

Rốt cuộc thì tôi sắp ch.ết rồi nên cái thứ gọi là nam nữ khác biệt gì đó trong mắt người ch.ết thì cũng chẳng là cái gì.

 

Sau khi cởi quần áo, tôi quay lưng lại với Chu Việt, anh ta kêu lên một tiếng, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên lưng tôi.

 

"Sao lại bị thương nhiều thế?"

 

Tôi nhìn cánh cửa đóng kín và hồi tưởng lại những ký ức tồi tệ trong quá khứ.

 

Có lẽ--

 

Không ai có thể tin rằng trên đời lại có những bậc cha mẹ quái đản như vậy, chỉ để làm con trai vui lòng, liền buộc con gái đi bán để đổi lấy số tiền mua chiếc điện thoại di động đời mới nhất cho con trai.

 

Những vết sẹo trên lưng tôi đều là do roi gai của bọn họ gây ra vì tôi sống ch.ết không chịu vâng lời.

 

"Chu Việt,tôi cần có công việc, có nơi ở, đây là toàn bộ mục đích của tôi.”

 

Anh có chút im lặng khi nghe tôi nói, thuốc mỡ lạnh được bôi lên lưng, tôi không khỏi rùng mình.

 

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

Một lúc lâu sau, tôi nghe anh nói: “Tôi không giúp cô không phải vì tôi tin cô. Chỉ là tôi ghét những bậc cha mẹ trên đời này không yêu thương con cái mình. Vậy nên, lần này tôi sẽ tạm thời tin cô.”

 

07

 

Sau sự việc này, thái độ của Chu Việt đối với tôi đã tốt hơn rất nhiều.

 

Mặc dù thỉnh thoảng anh vẫn phát điên nhưng nó tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy anh ta, với con d.a.o cứa vào cổ tôi và trông như thể anh ta muốn gi.ết tôi.

 

Trong phòng học, anh đang chơi game.

 

Tôi ngồi cạnh anh, lấy giấy bút và vẽ vời để g.i.ế.c thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/keo-deo-mau-hong/chuong-7.html.]

 

Đột nhiên, anh nhận được một cuộc gọi.

 

Trước khi đứng dậy rời đi, anh chỉ vào máy tính và nói: “Tắt máy tính giúp tôi”.

 

Tôi gật đầu, nhìn anh rời đi và chuẩn bị tắt máy tính.

 

Nhưng vừa chạm vào nút chuột, trang máy tính đột nhiên tự động chuyển, trên đó xuất hiện một số video giám sát, tất cả đều là bằng chứng tội ác của Chu Duy Nguyên. Người đàn ông này sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để xây dựng đế chế kinh doanh của mình.

 

Thậm chí trên tay còn dính tới má.u người.

 

Vì vậy đôi khi chỉ vì một cái hạng mục mà vô thanh vô tức gi.ết ch.ết người kia để giành dự án về tay.

 

Mà những video này triệt để ghi lại rõ khuôn mặt của gã.

 

Một khi giao cho cảnh sát, gã nhất định sẽ ch.ết không có nơi chôn.

 

Không chỉ vậy, bên cạnh còn có một tập tài liệu cùng với những đoạn video này, hẳn là bằng chứng Chu Việt dùng để uy h.i.ế.p Chu Duy Nguyên.

 

Tất cả các tệp này đều được lưu trữ trong ổ  USB và nó được cắm vào máy tính.

 

Tôi nhìn USB, tự hỏi nên làm gì tiếp tho thì tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của Chu Duy Nguyên.

 

Tôi nhanh chóng đưa tay rút chiếc USB ra, nhét vào túi mà không cần suy nghĩ.

 

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Chu Duy Nguyên sải bước đi vào, nhìn quanh phòng làm việc rồi hỏi tôi: "Thằng nghịch tử kia đâu?"

 

"Anh Chu vừa gọi điện rồi đi ra ngoài."

 

Tôi đóng máy tính định bước ra ngoài, nhưng khi tôi đi ngang qua gã, Chu Duy Nguyên đã nắm lấy cổ tay tôi.

 

"Cô có tìm thấy gì không?"

 

Vừa nói, gã vừa tiến lại gần tôi và cố tình thổi khí vào mặt tôi.

 

Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn, lắc đầu với gã: “Không, anh ấy rất thận trọng.”

 

Chu Duy Nguyên “Ồ” rồi đưa tay nghịch một nắm tóc của tôi với vẻ trêu chọc.

 

"Cô thật sự không tìm được, hay là không muốn tìm cho tôi?"

 

"Lâm Đàm, ncô phải suy nghĩ rõ ràng. Con trai ta tuy còn nhỏ nhưng chưa có kinh nghiệm."

 

"Còn ta, là chủ của cái gia đình này."

 

"Chỉ cần cô ngoan ngoãn lấy được giấy tờ, tôi sẽ để cô làm nữ chủ nhân mới của gia đình này. Thấy sao?"

 

Tôi nhìn gã, chưa kịp nói gì thì Chu Việt đã trực tiếp bước vào. Anh kéo tôi lại, bảo vệ tôi ở phía sau, sau đó nhìn Chu Duy Nguyên và cười khẩy.

 

“Chẳng lẽ khi về già thì cái ống dẫn t.inh của ông thông thẳng lên não à?”

Loading...