Kế Mẫu Chuẩn Mực - 8
Cập nhật lúc: 2024-11-15 06:50:01
Lượt xem: 1,323
17
Sở Hàm đến tìm ta, thực ra là muốn bàn chuyện tòng quân.
Ta ngoài miệng thì liên tục nói tốt, đúng, được.
Nhưng trong lòng thì nghĩ, lát nữa sẽ khóa ngươi lại.
Thấy ta không phản đối, y lại hỏi về Liễu Như Nguyệt.
“Nghe nói dạo gần đây nàng ta thường đến làm phiền mẫu thân.”
Ta lập tức nghiêm giọng: “Không cần để ý đến nàng ta, cứ coi như… nể tình nàng ta giống tỷ tỷ.”
Sở Hàm khẽ vung chiếc quạt trong tay, không nói thêm gì.
Ngày hôm sau, ta nghe nói Liễu Như Nguyệt bị cảm lạnh, nửa tháng liền không ra khỏi phòng.
Đến khi nàng khỏi bệnh, cũng không còn đến quấy rầy ta nữa.
Nhưng lại thường xuyên xuất hiện trên những con đường mà Sở Hàm phải đi qua.
Có chút hương vị của cấm kỵ văn.
Cuối cùng khiến Sở Hàm chán nản, phải đến ở viện mèo vài ngày.
Điều này khiến ta bối rối.
Nếu như Liễu Như Nguyệt thật sự trọng sinh, chẳng phải nên đi tìm nam chính ngay sao?
Hà tất phải vào Hầu phủ một chuyến?
Và câu trả lời đã được tiết lộ sau ba tháng.
Hôm ấy, ta đang ở trong phòng tập dượt cảnh khóa cửa nhốt Sở Hàm.
Đột nhiên có một đội quan binh xông vào, nói rằng An Viễn Hầu có liên quan đến tội mưu nghịch, phải niêm phong Hầu phủ.
Khi ấy, Liễu Như Nguyệt đứng ngược sáng sau lưng đám quan binh, trong mắt lộ rõ vẻ hả hê.
Hiển nhiên, mấy bằng chứng mưu nghịch kia là do nàng đưa ra.
Nàng nhìn Sở Hàm đang hối hả lao tới bảo vệ ta, rồi không nói thành tiếng một câu: “Kiếp này, ta sẽ không để ngươi có cơ hội hãm hại hắn.”
Sở Hàm không hiểu, nhưng ta thì rõ.
Với vai là nhân vật phản diện lớn nhất, về sau y không chỉ chịu cảnh truy thê điên cuồng, mà còn điên cuồng chèn ép, hãm hại nam chính.
Nhưng vấn đề là, nam chính giờ đang ở biên cương xa xôi.
Mọi chuyện không những chưa diễn ra, mà thậm chí chưa có dấu hiệu nào cả.
Nhìn đám quan binh sắp bắt giữ chúng ta.
Đột nhiên có một thái giám từ bên ngoài chạy vào: “Thánh thượng có chỉ, truyền An Viễn Hầu phu nhân và An Viễn Hầu thế tử vào cung yết kiến.”
18
Ngay giây trước khi bị đưa vào hoàng cung, ta vẫn còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì.
Nhất Phiến Băng Tâm
Sở Hàm mỉm cười với ta, bảo đừng sợ, nói rằng mọi chuyện đã có y lo liệu.
Cho đến khi chúng ta được dẫn vào đình nghỉ mát trong Ngự Hoa Viên.
Ta thấy Lý Nhật Thiệu đang mặc long bào vàng rực, ngồi đó chơi bài, mới chợt hiểu ra.
Con trai ngoan của ta, quả là bày một ván cờ lớn.
“Bái kiến bệ hạ.”
“Sở huynh, phu nhân, các người đến rồi, bình thường đều là trẫm đến Hầu phủ làm khách, hôm nay cũng để trẫm mời các người một lần.”
Thế là ta và Sở Hàm ngồi chơi bài Đấu Địa Chủ với Lý Nhật Thiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-mau-chuan-muc/8.html.]
“Vẫn là chơi với các ngươi vui hơn, bọn thái giám lúc nào cũng nhường trẫm, chán muốn chết.”
Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Sở Hàm.
“Bây giờ trẫm có thể nhận phu nhân làm nghĩa mẫu chưa?”
Sở Hàm cười hì hì hai tiếng, rồi hạ một quân bài đôi Joker.
Lý Nhật Thiệu thua nhưng lại cười sảng khoái.
Có mối quan hệ này, vụ việc của An Viễn Hầu phủ được điều tra kỹ lưỡng, nhưng vì thể diện nên An Viễn Hầu vẫn bị bãi miễn mọi chức vụ trong triều, trở thành một tông thất nhàn rỗi.
Còn Liễu Như Nguyệt, đã nhân lúc Hầu phủ hỗn loạn mà trốn đi.
19
Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày Sở Hàm tòng quân theo nguyên tác.
Y thu dọn hành lý, đến từ biệt ta.
Ta nghẹn ngào diễn một hồi.
Khi y chuẩn bị bước ra khỏi cửa, ta đột nhiên nói mấy hôm nay ngủ không ngon.
Bảo y giúp ta xem thử dưới giường có thứ gì không.
Y ngoan ngoãn cúi xuống.
“Nương, dưới giường có một cái hộp.”
Ta ừ hai tiếng, bảo y lấy ra giúp, rồi nhân cơ hội chạy đà, đóng cửa, khóa lại.
Mọi thứ liền mạch một cách hoàn hảo.
Đến khi y phản ứng lại, gõ cửa, thứ đáp lại y là giọng nói đắc ý của ta.
“Ta đã đăng ký thi hương cho con rồi, bút mực giấy nghiên để sẵn trên bàn, sách thì đầy trong hộp dưới giường. Ta sẽ đến viện mèo ở vài hôm, con ôn luyện cho tốt nhé.”
Trước khi đi, ta để Liên Kiều lại.
Ta dặn nàng mấy ngày này vất vả chút, trông chừng nhóc mập, đừng để Sở Hàm dụ dỗ rồi thả y ra.
Liên Kiều đáp lời, còn dặn ta nói với bà lão ở viện mèo, lần sau mèo sinh con, nhớ để lại cho nàng một con, sính lễ nàng cũng đã chuẩn bị rồi.
Ta ngồi lên xe ngựa, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng qua hết mốc sự kiện của ta rồi.
…
Ngày Sở Hàm được thả ra, y vẫn đi dự thi hương.
Ta có chút áy náy, trốn trong viện mèo mấy ngày không về.
An Viễn Hầu từ sau sự việc của Liễu Như Nguyệt càng thêm mất tự tin trước mặt ta.
Ta không về, hắn cũng không dám đến gọi.
Còn Sở Hàm, không biết có phải giận lắm không mà thi xong cũng chẳng đến gặp ta.
Cho đến vài ngày sau, khi bảng vàng công bố.
Có người đứng ngoài cổng gọi: “Chúc mừng phu nhân! Sở công tử đỗ giải nguyên, đặc biệt bảo tại hạ đến báo tin.”
Người đó cười khờ khạo, nói đáng lẽ phải gõ trống.
Nhưng Sở công tử dặn trong viện nhiều mèo, chỉ cần đứng ngoài cổng gọi một tiếng là được.
Vậy ra đây chính là lý do y không đến gặp ta mấy ngày nay sao?
Chẳng phải nói không thích đọc sách sao?
Nhưng dù sao, điều này cũng khiến lòng ta nhẹ nhõm hơn đôi chút.