Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HUY CHƯƠNG QUÂN CÔNG CỦA BÀ NGOẠI - 10

Cập nhật lúc: 2024-10-13 09:04:00
Lượt xem: 1,811

Đêm tôi đề nghị ly hôn với Chu Thư Ngôn, bà cũng nghe thấy.

 

Bà nói: "Thanh Tang, đi đi, đừng quay đầu lại."

 

"Chúng ta, những người phụ nữ của thế hệ này, phần lớn đều là những kẻ khốn khổ, bị hôn nhân và nghèo đói cầm tù, giống như những con trâu già bận rộn cả đời, cuối cùng chẳng được gì."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Nếu nó không tốt với con, con cũng đừng tiếc, đi đi."

 

Thế là tôi đã rời đi.

 

Trở về căn nhà nhỏ yên tĩnh ở quê, sống cùng bà ngoại, như trở lại những ngày còn bé.

 

Bao nhiêu phong ba bão táp, yêu ghét hận thù trong mấy chục năm qua dường như đã tan biến theo gió.

 

Mẹ tôi sau đó mang cuốn sách về bà ngoại, chống gậy đến nhà, trò chuyện riêng với bà rất lâu.

 

Tôi không biết họ đã nói gì, chỉ nhớ nụ cười thanh thản trên gương mặt mẹ khi rời đi.

 

Thật tốt, mọi người đều ổn.

 

Cho đến một buổi sáng.

 

Khi tôi dậy, không thấy bà ngoại trong phòng khách, rõ ràng giờ này bà lẽ ra phải đang ăn sáng.

 

Tôi cố bình tĩnh, đẩy cửa phòng ra, thấy bà ngoại ngồi ngay ngắn trên giường, tôi nhẹ nhàng thở phào.

 

"Bà ngoại ơi, con gà trống đã gáy mấy tiếng rồi, sao bà còn lười biếng nằm vậy?"

 

Bà ngoại từ từ quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi giao nhau, và trong khoảnh khắc, m.á.u trong người tôi như đông cứng lại, tay chân lạnh toát.

 

Bà mở miệng hỏi:

 

"Cháu... là ai?"

 

20

 

Bệnh Alzheimer, hay còn gọi là chứng sa sút trí tuệ.

 

Căn bệnh này đã đánh cắp bà ngoại, người từng vững vàng và mạnh mẽ của tôi.

 

Bà không còn nhớ tôi là ai, cũng không nhớ bà là ai nữa.

 

Bà không còn nhớ cách làm bánh ngải cứu, cũng không nhớ cách ăn hay đi vệ sinh.

 

Tôi kiên nhẫn đút bà ăn, dạy bà cách đi vệ sinh, và lau sạch những chất bẩn bà vô tình bôi lên tường.

 

Mẹ tôi và Chu Vũ Kiệt khuyên tôi đưa bà vào viện dưỡng lão.

 

"Chúng ta tìm viện dưỡng lão tốt nhất được không? Cháu cũng già rồi, nếu bà ngoại phát bệnh sẽ khó kiểm soát lắm!"

 

Tôi lắc đầu từ chối.

 

"Bác sĩ nói, ở trong môi trường quen thuộc sẽ tốt cho bệnh tình hơn. Và, bà ngoại rất ngoan."

 

Thật sự rất ngoan.

 

Có lần, đúng lúc TV đang chiếu một bộ phim quân đội, nhân vật chính ra lệnh: "Nghiêm!"

 

Bà ngoại, người đang ngồi ngơ ngác trên ghế sofa, liền bật dậy đứng thẳng, nét mặt nghiêm nghị.

 

Bà đã quên hết mọi thứ, nhưng vẫn nhớ bản năng bảo vệ Tổ quốc.

 

21

 

Biết rằng bà ngoại phản ứng với tiếng kèn quân đội, tôi bắt đầu bắt chước giọng điệu ra lệnh để gọi bà ăn cơm, đi vệ sinh, dùng kèn báo thức để gọi bà dậy, và kèn tắt đèn để dỗ bà đi ngủ.

 

Bà ngoại đều làm theo, và tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ là tôi không ngờ, Ôn Như Ngọc lại đến tìm tôi.

 

Tóc bạc của cô ta được uốn xoăn nhẹ nhàng, cô ta mặc một bộ sườn xám chỉnh tề, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc bích xanh mướt.

 

"Lâm Thanh Tang, tôi đã đọc cuốn sách của cô. Những gì cô viết không giống với những gì Chu Thư Ngôn nói."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/huy-chuong-quan-cong-cua-ba-ngoai/10.html.]

"Trong mắt anh ta, cô chỉ là một người nông thôn không hiểu văn học, chỉ biết giặt giũ và nấu nướng. Nhưng qua những dòng chữ của cô, tôi thấy được tâm hồn trong sáng và tài năng của cô..."

 

Tôi mỉm cười, ngắt lời cô ta: "Nếu cô đến để phân tích văn học, thì tin tôi đi, tôi hiểu rõ hơn cô."

 

Cô ta im lặng một lúc, rồi đưa cho tôi một túi trái cây.

 

"Tôi chỉ đến để nói với cô rằng, xin lỗi."

 

"Và, cô và bà ngoại cô đều rất phi thường."

 

Tôi nhận túi trái cây, "Xét về kết quả, thì tôi phải cảm ơn các người."

 

Chỉ là túi trái cây quá nặng, túi nhựa không chứa hết được, hai quả măng cụt tròn trịa lăn ra ngoài.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, bà ngoại đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đột nhiên lao tới.

 

Bà dùng cả thân mình đè lên hai quả măng cụt, vẫy tay hét to với chúng tôi:

 

"Chạy mau! Chạy mau!"

 

Trong khoảnh khắc, cảnh tượng quyết tử trên chiến trường hàng chục năm trước lại vang dội trong đầu tôi.

 

Bà ngoại đã cùng người chị em hàng xóm ra chiến trường.

 

Khi quả l.ự.u đ.ạ.n rơi trước mặt, đầu óc bà vẫn trống rỗng, còn người chị em ấy đã theo phản xạ lao tới, ngay trước mặt bà, và bị nổ tung.

 

Máu hòa với những chất trắng b.ắ.n đầy mặt bà.

 

Nhiều lần sau đó, bà luôn hối hận vì ngày ấy mình đã không lao tới để cản quả l.ự.u đ.ạ.n đó.

 

"Nếu ngày đó là tôi lao tới, liệu chị ấy có còn sống không?"

 

Có lẽ, động tác lao tới này đã được bà tập đi tập lại trong đầu vô số lần.

 

Ngay cả căn bệnh đáng sợ nhất cũng không thể khiến bà quên.

 

Chị ơi, lần này tôi nhanh hơn chị rồi.

 

22

 

Sau lần "lao vào măng cụt" đó, bà ngoại đã tỉnh táo được một thời gian ngắn.

 

Chúng tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế dài cũ kỹ trong sân để tắm nắng.

 

Cây quế trong sân nở đầy hoa, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp sân.

 

Ngày xưa, bà ngoại luôn rung cho hoa quế rụng xuống, rồi hấp cho tôi hai xửng bánh quế thơm ngát.

 

"Thanh Tang à, cả đời này, bà không phải là một người vợ tốt hay một người mẹ tốt."

 

"Nhưng may mắn là, bà cũng coi như là một người lính tốt và một người bà tốt."

 

"Bà sau khi bệnh có khó chăm sóc lắm không? Cảm ơn cháu vì đã không để bà phải kết thúc cuộc đời trong viện dưỡng lão."

 

"Những ngày tháng ở bên cháu, bà rất vui, rất vui."

 

"Về sau, dù chỉ còn một mình, cháu cũng phải sống thật tốt nhé..."

 

Giọng bà ngày càng nhỏ dần, và dần trở nên không rõ ràng.

 

Trên radio vang lên giọng hát trẻ con:

 

"Bên ngoài đình dài, cạnh con đường cổ, cỏ xanh ngút ngàn trời..."

 

"Người đi đến khi nào mới trở lại, lúc về xin đừng chần chừ!"

 

"Cuối trời đất, nơi góc bể chân mây, tri kỷ đã vơi đi một nửa, đời người khó được bao lần vui vẻ, chỉ có biệt ly nhiều..."

 

Rắc.

 

Tôi ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa, phát hiện một đóa hoa quế rơi xuống mái tóc tôi.

 

Hoa của bà đã rụng rồi.

 

(Hết)

Loading...