Hôn Nhân - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-06-24 01:39:55
Lượt xem: 1,996
Ta vẫn nhớ lúc năm, sáu tuổi, từng gặp cữu cữu, ông ấy ôm ta khóc rất lâu. Trước khi rời đi, ông ấy lén lút đưa cho ta năm trăm lượng bạc, dặn dò ta giấu trong quần áo.
Số tiền đó, đã giúp ta và nãi nương vượt qua năm này qua năm khác, không bị c h ế t đói.
Nếu trên đời này còn ai khiến ta phải bận tâm, thì chỉ có ngoại tổ mẫu và cữu cữu mà thôi.
"Phụ thân muốn con làm gì?" Ta hỏi ông ấy.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Cái này cho con." Ông ấy đưa cho ta một bức thư, "Con vào cung giao nó cho Thánh thượng, nói là tìm thấy ở trong thư phòng của Vương gia, xin Thánh thượng làm chủ cho Vương gia."
Bức thư này, ta không cần phải mở ra xem, cũng biết bên trong viết gì.
Chắc hẳn là có người giả mạo chữ viết của Ninh Vương, viết thư cho Triệu Hoài Cẩn, bàn bạc chuyện mưu hại Thái tử trong lúc đi săn bắn.
Tóm lại, ông ấy muốn ta dùng bức thư này để chỉ ra Ninh Vương là hung thủ.
"Thì ra phụ thân ủng hộ Tấn Vương." Ta dừng một chút, "Trước kia phụ thân không phải đối với Thái tử..."
Phụ thân ngắt lời ta, "Thái tử đã băng hà rồi, con người ta luôn phải biết thích ứng với hoàn cảnh."
Thích ứng với hoàn cảnh sao.
"Để con suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ trả lời phụ thân." Ta thấp giọng nói.
Phụ thân trầm mặt: "Cữu cữu của con bị cách chức hai mươi năm, nếu như con giúp đỡ Tấn Vương, hắn sẽ giúp cữu cữu con phục chức. Nhưng nếu như con cứ cố chấp, sẽ không có ai giúp đỡ con đâu."
Phụ thân bày ra vẻ mặt dạy dỗ.
Phụ thân rời đi, Tống Nguyên lùi về phía sau vài bước.
Hắn thở dài, hạ giọng nói: "Du biểu muội, muội nghe lời Cữu cữu đi, ông ấy sẽ không hại muội đâu."
"Đến Giang Nam, còn có ta ở đó."
Ta giơ tay lên ngắt lời hắn, tiễn khách.
Hắn vội vàng nói: "Vương gia sống c h ế t cũng chỉ là chuyện trong vài ngày nữa thôi, muội nhất định phải chuẩn bị từ trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hon-nhan/chuong-17.html.]
"Chim khôn chọn cành tốt mà đậu, muội là người thông minh, muội hiểu mà."
Đúng vậy, Tống Nguyên biết, ta vẫn luôn muốn đi tìm cữu cữu.
Ta khoát tay, ra hiệu cho hắn rời đi.
Ta biết mình đang phải đối mặt với điều gì. Nếu như Triệu Hoài Cẩn không qua khỏi, cái c h ế t của Thái tử sẽ trở thành vụ án không đầu mối.
Cho dù thế lực của Thái tử có làm ầm ĩ thế nào, không có chứng cứ rõ ràng, Thánh thượng sẽ không nỡ g i ế t thêm một người con trai nữa.
Kết quả cuối cùng nhất định là Tấn Vương và Ninh Vương đấu đá với nhau.
Ninh Vương có thể có năng lực, nhưng hắn ta nhất định không thể nào đấu lại Tấn Vương.
Mà ta, lại từ chối giúp đỡ Tấn Vương, đợi sau khi Triệu Hoài Cẩn qua đời, hắn ta nhất định sẽ trả thù.
Nếu như ta dâng bức thư này lên, giúp Tấn Vương hạ bệ Ninh Vương.
Ta sẽ có được cuộc sống mà mình hằng mong ước.
Ta trở về phòng, Triệu Hoài Cẩn vẫn chưa tỉnh.
Ta lại lôi bộ đồ tang ra, tiếp tục may nốt phần tay áo chưa làm xong lần trước.
Vương công công đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta một cái.
Một đêm trôi qua trong im lặng, ngày hôm sau Thánh thượng truyền ta vào cung.
Hoàng hậu gầy đi rất nhiều, không còn phong thái như xưa, bà nhìn ta chăm chú, hỏi: "Có người nói, trong tay ngươi có một bức thư?"
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ta.
Thánh thượng, Hoàng hậu, Tấn Vương, Ninh Vương, còn có rất nhiều đại thần mà ta không nhận ra.
Ta biết chỉ cần ta lấy bức thư này ra, Ninh Vương chắc chắn sẽ c h ế t.