Hôm Nay Có Rượu Hôm Nay Say - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-05-15 15:13:11
Lượt xem: 2,319
Lúc này đây, thị vệ mà Tống Thầm mang đến đã vây kín lãnh cung.
Ta nhìn những bóng người đó.
Sát khí quanh người Nguyên Kinh Ngọc bùng lên mạnh mẽ, hắn bay về phía trước, bất ngờ xuất hiện trước mặt Tống Thầm.
Tống Thầm kinh hô một tiếng.
Hắn hoảng hốt muốn rút kiếm của thị vệ bên cạnh.
"Bảo vệ hoàng thượng!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhân lúc này, ta quay người, giơ tay về phía mấy thị vệ sau lưng hắn.
Trong chốc lát, mũi kiếm quay ngoắt, đồng loạt chỉ vào Tống Thầm và Liễu Miên Chân.
Hắn quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào bên ngoài lãnh cung đã có thêm rất nhiều thị vệ.
Người đứng đầu tiên chính là ca ca.
Ca ca không còn vẻ tiều tụy như trước, trong ánh mắt đầy sát khí.
Tống Thầm trợn to mắt, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
"Quân phù mà nhà họ Úy Trì đưa cho ta... là giả?"
Ta mỉm cười.
"Ngươi cũng thông minh đấy."
Hôm đó, Liễu Miên Chân và Tống Thầm thành hôn.
Ta nhìn phụ thân và ca ca đầy máu, hoàn toàn c.h.ế.t tâm.
Tống Thầm đã quên.
Con cái nhà họ Úy Trì, yêu ghét luôn dứt khoát.
Ngươi vô tình, ta sẽ dứt tình.
Nhưng những gì ngươi nợ ta, ta cũng phải đòi lại từng chút một.
Tất nhiên hắn cũng không biết, những lệnh bài được gọi là lệnh bài đó đều là giả.
Quân phù thực sự của nhà họ Úy Trì, từ trước đến nay chỉ có khuôn mặt của chúng ta mà thôi.
Cũng chính vào ngày gặp mặt trong ngục chiếu, ta và ca ca đã sớm có giao ước.
Nếu nhà họ Úy Trì có cơ hội Đông Sơn tái khởi, chỉ cần ta có thể ra khỏi cung, khi gặp lại, chính là tín hiệu khởi binh.
"Thiện Thiện, muội đã nghĩ kỹ chưa?"
"Ừm."
"Sau này vương cung này sẽ mang họ Úy Trì."
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hom-nay-co-ruou-hom-nay-say/chuong-18.html.]
Ta chậm rãi tiến đến gần Tống Thầm.
Hắn bị đao kiếm vây quanh, lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng loạn.
Nhưng trong lòng ta tràn đầy khoái trá.
"Úy Trì Thiện, ngươi muốn mạng của trẫm?"
Giây tiếp theo, ta rút kiếm đeo bên người của thị vệ bên cạnh, đ.â.m ngược vào n.g.ự.c hắn.
"Không chỉ vậy." Ta mỉm cười.
Trên thanh kiếm đó khắc hai chữ "Úy Trì", tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.
"Ta muốn lấy lại giang sơn của nhà họ Úy Trì, cũng muốn mạng của ngươi."
Ta lại đ.â.m sâu hơn.
Lúc này, người đàn ông trước mặt trợn tròn mắt, hai tay nắm chặt lấy cổ áo ta.
Cho đến khi không còn một chút tiếng động nào.
Tống Thầm đã chết.
Ta nhìn Liễu Miên Chân đã sớm sợ ngây người, nhét con d.a.o đó vào tay nàng ta.
"Lại tè dầm rồi sao?"
Mặt nàng ta tái mét, hai chân run rẩy.
"Sao ngươi lại luôn nhát gan như vậy?"
Ta vỗ nhẹ vào mặt nàng ta, rồi chỉ vào con d.a.o dính m.á.u trên tay nàng ta.
Ánh mắt Liễu Miên Chân kinh hãi, run rẩy dữ dội.
Ta cười toe toét, nàng ta lại càng sợ hơn.
"Liễu Miên Chân, ngươi g.i.ế.c hoàng thượng, đáng tội gì đây?"
Trước câu hỏi của ta, nàng ta mềm nhũn cả người.
"Phịch" một tiếng, nàng ta quỳ xuống đất, liên tục cầu xin ta tha thứ.
Trong màn đêm, ta và Nguyên Kinh Ngọc đứng cạnh nhau.
"Nguyên Kinh Ngọc, ta đã làm được."
Ta quay sang nhìn hắn, trong lòng vẫn có chút bồn chồn và lo lắng.
"Chỉ là... con đường phía trước, có vẻ hơi khó đi."
Hắn nhếch mép, cũng hơi nghiêng đầu, nhìn ta chăm chú.
"Tuyết đã ngừng rồi, đừng sợ."
"Ta sẽ đi cùng nàng."