Hoa Trong Mộng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-20 17:47:52
Lượt xem: 386
Mẹ của Khương Uyển Đình “phát lòng từ bi” đã miễn đi hai tháng tiền nhà cho cô tôi, còn bố thí thêm một chút tiền như cho ăn mày vậy.
Mọi thứ cũng như vậy, thậm chí càng dữ dội hơn trước kia.
Lúc này tôi mới hiểu tại sao Khương Uyển Đình lại nhắm vào tôi, bởi vì dù có làm gì tôi cũng sẽ không phải trả giá về hành vi của mình, không một ai đứng về phía tôi cả.
Quăng một chút tiền đã có thể đuổi được người nhà tôi về, khiến cho người nhà tôi đứng về phía họ.
Tôi cứ nghĩ nếu mình cố gắng lên cấp 3 thì mọi thứ sẽ ổn thôi, chỉ cần khác trường với đám người đó là được.
Cho nên khi họ bảo tôi làm gì tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời, không còn dám báo cảnh sát nữa.
Mỗi ngày tôi đều quỳ xuống cầu nguyện, cầu cho thời gian trôi qua nhanh một chút.
Nhưng đâu ngờ đây lại là một cơn ác mộng không bao giờ có hồi kết.
Tôi ôm bao nhiêu kỳ vọng đi đến trường cấp 3, nhưng nào ngờ trên chỗ ngồi lại viết tên bạn ngồi kế tôi chính là Khương Uyển Đình.
Cô ta dùng vẻ mặt ngây thơ, nói ra một câu vô cùng tàn nhẫn: “Mày nghĩ mày sẽ thoát được tao sao?”
Vậy là những trận đánh đập, bắt nạt, châm chọc lại bắt đầu, càng lúc càng trở nên tàn khốc và khắc nghiệt hơn.
Chính ngay lúc tôi đã chấp nhận số phận thì mọi chuyện lại xuất hiện chuyển biến.
Vào cuối năm cấp 3, lớp tôi có một học sinh mới chuyển trường, tên là Ôn Khả.
Tôi đã quan sát rất rõ ràng vẻ mặt của Khương Uyển Đình khi nhìn thấy Ôn Khả, trong ánh mắt ngập tràn cảm giác hoảng sợ.
Ôn Khả đi ngang qua chỗ ngồi của Khương Uyển Đình, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái.
Nhưng Khương Uyển Đình lại bất chợt giật mình rụt người lại, đây hoàn toàn là phản ứng bản năng.
Trực giác nói với tôi, cô ta quen biết với Ôn Khả.
Thế là tôi bắt đầu mỗi ngày âm thầm theo dõi cậu ấy.
Mọi thứ mà Ôn Khả làm đều mang theo cảm giác cao cao tại thượng, xem thường chúng sinh, giống như không hề ham muốn bất cứ thứ gì.
Tôi để ý cậu ấy mỗi ngày đều uống một hộp sữa dâu.
Kiểu như bị nghiện ấy.
Tôi quên mất phải đi mua đồ cho Khương Uyển Đình, mỗi lần cô ta nổi giận lên là nắm tóc tôi lôi lên sân thượng như một thói quen vậy.
Haiz, lại phải chịu trận rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-trong-mong/chuong-3.html.]
Nhưng không ngờ động tĩnh đánh đập đó lại làm ồn đến Ôn Khả đang ngủ trưa trong góc sân thượng.
Ôn Khả dụi mắt bước ra, đôi mắt lim dim đang nhìn về phía chúng tôi.
Tôi bị đánh tới đầu xù tóc rối sõng soài dưới đất.
Tầm mắt của cậu ấy rơi vào người tôi chỉ một giây, sau đó nhìn sang Khương Uyển Đình.
“Chậc, chậc, tao còn tưởng là ai cơ? Nghe nói mẹ của mày một bước lên mây nhờ vào việc cướp chồng người ta, từ một đứa con riêng trở thành đại tiểu thư danh giá, mùi vị như thế nào nhỉ?”
Biểu cảm của Ôn Khả không hề che đậy gì khiến cho tôi hoảng loạn vô cùng.
Không ngờ, Khương Uyển Đình chỉ mím môi, đứng chôn chân tại chỗ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ôn Khả đưa ngón tay ra ngoắc như gọi chó vậy, còn chu môi lên huýt sáo nữa chứ.
Đây là xem Khương Uyển Đình như chó thật sao?
Tôi nghe được một câu mắng chửi rất nhỏ từ Khương Uyển Đình: “Xui thật chứ!”
Và rồi cô ta bước qua với vẻ mặt không tình nguyện.
Vừa đứng ngay trước mặt Ôn Khả, giây tiếp theo Khương Uyển Đình đã bị tát cho một bạt tai lên mặt.
Cô ta bị đánh đến nghiêng mặt sang một bên, nhưng lại không dám phản kháng.
Tôi trừng to mắt nhìn, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ôn Khả lại tát thêm một bạt tai, lần này mạnh hơn lúc nãy, khiến cho Khương Uyển Đình trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Cậu ấy khom nhẹ lưng xuống, ánh mắt tĩnh lặng như tờ nhìn thẳng vào mắt Khương Uyển Đình, dưới đáy mắt vẫn là sự trào phúng thờ ơ, giống như đang nhìn vật gì đó rẻ tiền vậy.
“Quấy rối giấc ngủ của người khác sẽ phải trả giá đó.”
Khương Uyển Đình run rẩy lên tiếng: “Xin lỗi… Tớ không biết cậu đang ngủ trưa trên sân thượng.”
Ôn Khả nhếch miệng một cái, hỏi tiếp: “Có biết mình sai ở đâu nữa không?”
Khương Uyển Đình vẫn lắp bắp không trả lời được.
Nhưng Ôn Khả lại không có kiên nhẫn chờ đợi nên đã ngắt lời cô ta:
“Cái tát thứ nhất là do mày quấy rối giấc ngủ của tao, cái thứ hai chính là mày bắt nạt bạn học!”
Chát!
Lại là một cái tát giòn tan.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ôn Khả mang theo một tia khinh bỉ: “Còn cái tát này là giúp mày nhớ lại hồi trước, tại sao mày lại ăn tát nhỉ?”