Hoa Hồng Có Gai - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:56:10
Lượt xem: 1,321
Âm thanh tuyệt đẹp của bản nhạc khiến cả khán phòng im lặng.
Khi bản nhạc kết thúc, Tịch Tụng Dạ đặt áo khoác lên vai tôi, mỉm cười: “Tôi chơi không giỏi lắm, đều do trước đây khi chị dạy tôi, tôi không tập trung.”
Anh đứng dậy, nắm lấy bàn tay trái của tôi, đút vào túi áo mình: “Tối nay chị uống nhiều rồi, chúng ta về thôi.”
7.
Trên xe, Tịch Tụng Dạ và tôi cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Tôi có chút say xe, sắc mặt không được tốt.
Tịch Tụng Dạ thở dài: “Chỉ là một buổi tiệc thôi, cần gì phải cố gắng đến thế.”
Tôi yếu ớt dựa vào lưng ghế, nhắm mắt đáp: “Vương Nham là kẻ có ảnh hưởng cả trong giới hắc bạch, tuy hiện tại hắn chưa gây ra mối đe dọa lớn cho tập đoàn chúng ta, nhưng không thể coi thường. Hắn điều hành nhiều lĩnh vực, có vài dự án cũng đáng để hợp tác.”
Không biết Tịch Tụng Dạ có nghe lọt tai không, nhưng trong bóng tối, hắn nắm lấy tay trái của tôi: “Tay chị bị sao vậy?”
Tôi quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn: “Em không nhớ à? Năm em mười tuổi, bố tặng em chiếc đồng hồ cổ.”
Tịch Tụng Dạ cau mày: “Rồi sao nữa?”
“Em nghi ngờ là chị trộm nó, không ăn không uống suốt hai ngày, còn hét lên đòi chặt ngón tay của chị.”
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Tịch Tụng Dạ cúi mắt nhìn chiếc găng tay thiếu ngón của tôi: “Chắc chị đã hận em lắm.”
Tôi quay mặt ra cửa sổ, gương mặt phản chiếu trên lớp kính lạnh lẽo hiện lên một nụ cười.
Má lúm đồng tiền sâu hoắm, nhưng trong mắt chỉ toàn nỗi xót xa: “Sao chị có thể hận em được chứ? Lúc đó, em còn nhỏ, không hiểu chuyện. Giờ em lớn rồi, sau này nhất định sẽ luôn đối tốt với chị, phải không?”
Tôi đưa tay luồn qua mái tóc đen của hắn, giống như ngày còn nhỏ, xoa đầu hắn.
Ánh đèn phố thị mờ ảo lướt qua khuôn mặt Tịch Tụng Dạ, khiến gương mặt hắn lúc sáng lúc tối trong những vệt sáng chập chờn.
Một lúc sau, hắn khẽ gật đầu: “Ừ, đương nhiên.”
8.
Xe từ từ tiến vào cổng, trong ánh đèn có một người phụ nữ đứng chờ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mẹ tôi không biết đã đợi bao lâu, khi thấy tôi và Tịch Tụng Dạ cùng xuống xe, ánh mắt bà bỗng trở nên lạnh lùng. Sau khi nghe tin hội đồng quản trị hôm nay diễn ra thuận lợi, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà vừa mở miệng chúc mừng, Tịch Tụng Dạ đã lạnh nhạt cắt ngang: “Xin lỗi, tôi và chị gái hơi mệt.” Nói xong, hắn nắm tay tôi rời đi.
Nửa đêm, tôi lén lút vào phòng Tịch Tụng Dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-hong-co-gai/chuong-6.html.]
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy cho thấy hắn vẫn đang tắm. Tôi nhìn quanh, không thấy camera hay thiết bị giám sát nào, mới yên tâm tiến đến bàn đầu giường, dùng chìa khóa dự phòng mở ngăn kéo khóa lại.
Bố tôi không biết rằng, trong ngôi nhà này không chỉ có những người của ông. Những người giúp việc đã quá quen với mức lương cố định, giờ đây đã đồng ý giúp tôi với giá gấp đôi.
Vì vậy, họ càng chú ý hơn khi dọn dẹp phòng Tịch Tụng Dạ. Thông qua những thông tin từ người giúp việc, tôi đoán rằng ngăn kéo này nhất định cất giấu bí mật gì đó.
Quả nhiên, bên trong là một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ, vỏ bạc được khắc hai thanh kiếm tinh xảo, chính là chiếc Tịch Tụng Dạ yêu thích thời thơ ấu.
Ngón tay tôi đã mất vì nó, bị Tịch Tụng Dạ dùng d.a.o rỉ sét cắt đứt. Cơn đau thấu xương ấy tôi vẫn không thể quên.
Tôi nhắm mắt một chút, rồi với tay lấy một vật khác trong ngăn kéo.
Đó là một tờ giấy vẽ, trên đó là bức tranh trẻ em được vẽ bằng bút màu. Một người phụ nữ và một cậu bé sống trong một cái hang tối, cả hai đều khóc. Trong khi đó, một người đàn ông và một cậu bé khác đứng trên đỉnh núi, ngập tràn ánh sáng mặt trời và cười vui vẻ.
Nội dung tương phản rõ rệt, nhưng lại có điểm tương đồng. Hai cậu bé trông rất giống nhau, chỉ khác là một người có nốt ruồi đỏ, còn người kia thì không.
Điều này bỗng chốc chạm đến một ý nghĩ trong đầu tôi, và nó bắt đầu chồng chéo lên nhau.
Tôi nhìn vào dấu nước mực đen ở góc dưới bên phải, trong lòng cảm thấy mãnh liệt, bức tranh này có thể chính là câu trả lời tôi đang tìm kiếm.
Nhưng đúng lúc đó, tay nắm cửa phòng tắm bắt đầu xoay.
9.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Tịch Tụng Dạ dừng lại, tay lau tóc ướt.
Ánh mắt của hắn rơi vào ngăn kéo, giọng nói trầm xuống: “Chị làm gì ở đây?”
Tôi ngồi trên giường, quay lưng về phía hắn: “Ở tiệc có thể đã tiếp xúc với chất gây dị ứng, tắm xong da có hơi dị ứng. Em có thể giúp chị bôi thuốc được không?”
Tôi kéo xuống dây áo mỏng, để lộ phần vai.
Tịch Tụng Dạ có chút do dự: “Có nổi mẩn không?”
“Có một chút.” Tôi đưa lọ thuốc cho hắn, ánh mắt cầu xin, “Nhà có người giúp việc mà chị không dùng được, nên chỉ biết nhờ em.”
“Chị, chị không cần phải dùng từ ‘nhờ’ với em.” Tịch Tụng Dạ nhận lọ thuốc, ngồi xuống phía sau tôi.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào làn da tôi, từ từ bôi thuốc lên.
Tôi không kìm được phát ra một tiếng rên: “Ưm… ngứa quá.”
Giọng hắn có chút nghẹn lại: “Là chỗ này sao?”
Tôi cúi người, tựa lên gối, nhẹ nhàng nói: “Ở dưới một chút. Ơ… chính là chỗ đó…”