Hết Cứu! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-15 16:41:25
Lượt xem: 3,070
Khi người đàn ông trước mặt đưa thẻ ngân hàng cho tôi và cười nói: "Vợ à, thẻ ngân hàng đây, hôm nay cứ mua sắm thoải mái đi!", tôi không kìm được mà theo phản xạ lùi lại.
Ánh mắt của Trần Trật thoáng cau lại, giọng nói mang theo vài phần nịnh nọt.
Thế nhưng, cảm giác căm ghét cuộn trào trong lòng khiến tôi nổi da gà, răng nghiến lại đến run rẩy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ai mà ngờ được, người đàn ông được coi là "ba tốt" trong mắt người đời, lại lén lút qua lại với tiểu tam, làm cô ta mang thai, rồi giờ đây còn cấu kết để đẩy tôi vào chỗ chết.
Trần Trật diễn quá xuất sắc, đến nỗi dù tôi đã sống lại một lần, cũng không nhìn ra sơ hở gì trong biểu cảm tự nhiên như thường lệ của hắn.
Nghĩ đến kết cục bi thảm của mình ở kiếp trước, tôi bật cười lạnh. Muốn diễn kịch ư? Được thôi. Lần này, tôi sẽ chơi hết mình với cặp đôi chó má các người.
Tôi nhấc tay, nắm lấy tai hắn vặn mạnh. "Được thôi, vậy anh đi cùng em nhé!"
Tôi muốn hắn tận mắt chứng kiến cảnh tiểu tam của hắn nằm đó, m.á.u chảy không ngừng!
Không thể làm trái ý tôi, Trần Trật đành miễn cưỡng cùng tôi ra ngoài.
Kế hoạch lần này là do cặp đôi chó má đó cố tình bày ra, vì bọn chúng đánh cược rằng, tôi, với tư cách là một người phụ nữ, sẽ không thể làm ngơ khi thấy người khác gặp nạn.
Theo như những gì xảy ra ở kiếp trước, tiểu tam chắc chắn đã gặp tai nạn vào lúc này. Đi được nửa đường, tôi bất chợt kêu lên: "Ối, em quên mang điện thoại rồi, em phải quay về lấy đã."
Trần Trật nhíu mày, nhưng vẫn không dừng lại. "Quên mang điện thoại thì thôi, không cần phải quay về đâu. Chẳng phải đã có anh ở đây rồi sao?"
Tôi lạnh mặt nhìn hắn. "Nhỡ công ty có việc gì thì sao? Không về lấy điện thoại, em không đi đâu hết!"
Hắn liếc nhìn tôi một cái, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, hắn nghiến răng quay đầu xe, lái xe trở về nhà. "Được rồi, em nhanh lên, anh sẽ đợi ở đây!"
Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng cố tình nấn ná trên lầu một lúc lâu.
Bọn chúng nhất định không muốn giữ lại đứa trẻ này. Cảnh tiểu tam nằm giữa đường m.á.u me be bét là thật, tình huống rất nguy cấp.
Ở kiếp trước, bọn chúng đã tính toán rất kỹ thời gian. Nhưng lần này, tôi nhất định không để chúng toại nguyện.
Mười phút sau, tôi mới chậm rãi bước xuống lầu.
Trần Trật lo lắng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, vừa thấy tôi lên xe, hắn liền đạp mạnh chân ga phóng thẳng đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/het-cuu/chuong-1.html.]
Khi đến đoạn đường xảy ra chuyện ở kiếp trước, tốc độ xe của hắn rõ ràng chậm lại.
"Vợ ơi! Đằng kia có người nằm trên đường, hình như đang chảy máu!"
Tôi lười biếng mở mắt, ngẩng đầu nhìn, liền thấy tiểu tam đang ôm bụng nằm cách chúng tôi không xa, m.á.u dưới thân đã chảy thành một vũng lớn, còn nhiều hơn so với kiếp trước.
Thấy tôi không nói gì, Trần Trật lập tức dừng xe bên cạnh. "Vợ à, hình như cô ta đang mang thai, em xuống xem thử đi!"
Tôi vẫn ngồi yên, không chút nhúc nhích, còn hối thúc hắn nhanh chóng lái xe đi.
Trần Trật kinh ngạc trợn mắt nhìn tôi, cộng thêm việc tôi cố tình chậm trễ trước đó, khiến hắn bắt đầu mất kiên nhẫn. "Em định cứ thế mà nhìn thôi sao?"
Tôi nhìn hắn, vẻ mặt như thể hắn đang làm quá lên. "Có phải con của em đâu, liên quan gì đến em chứ?"
Trần Trật như bị sét đánh trúng, rõ ràng không thể tin được tôi lại nói như vậy.
Cũng phải thôi.
Mười năm qua, tôi phấn đấu để trở thành người phụ nữ quyền lực số hai của công ty, luôn thấu cảm với những khó khăn của phụ nữ. Thỉnh thoảng thấy những bất công mà phụ nữ phải chịu vì kết hôn hay mang thai trên mạng, tôi thường phàn nàn với hắn. Ai mà ngờ hắn lại lén ghi âm những lời đó.
Khi tiểu tam dẫn dắt cộng đồng mạng tấn công tôi, hắn còn cắt ghép những đoạn ghi âm đó để phục vụ mục đích của mình.
[Không phải chỉ mang thai thôi sao? Sinh xong rồi báo tôi, tôi sẽ bảo người khác tiếp nhận công việc.]
[Cái gì mà đã thông báo trước một tháng rồi? Tôi là sếp, mỗi ngày công việc bận tối mắt tối mũi, ai mà nhớ mấy chuyện lặt vặt của cô chứ!]
[Được rồi, được rồi, cô cứ sinh đi. Tốt nhất là sớm nhập viện, tránh để xảy ra chuyện một xác hai mạng!]
Những lời này bị hắn cố tình chỉnh sửa để biến thành vũ khí chống lại tôi. Khi đoạn ghi âm đó tung ra, sự nghiệp của tôi coi như chấm dứt.
Kiếp này, sao tôi có thể dễ dàng mềm lòng như trước được?
Trần Trật nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại quay sang tôi: "Em mau xuống xem thử đi! Anh là đàn ông, không tiện. Dù sao cũng là phụ nữ mang thai, đó là hai mạng người đấy!"
Tôi thản nhiên ậm ừ một tiếng. "Nhưng anh nghĩ xem, làm gì có người phụ nữ nào mang thai đến những tháng cuối mà lại ra ngoài một mình? Con dâu nhà người ta đến giai đoạn này đều được chăm sóc như báu vật, cô ta có khi là tiểu tam của ai đó cũng nên."
Lời vừa dứt, Trần Trật lập tức hét lên: "Đủ rồi! Anh không ngờ em lại là người m.á.u lạnh như vậy!"