HẠNH HOA & THANH SƠN - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-03-08 09:22:15
Lượt xem: 4,584
Ta và Thẩm Thanh Sơn qua lại không nhiều.
Hắn vì kiếm thêm chút tiền bạc, phần lớn thời gian đều ở trên núi.
Nhưng mỗi lần hắn về nhà, đều sẽ đổ đầy hai chum nước lớn trong nhà.
Hắn hễ về nhà là không ngồi yên được, không chỉ gánh nước, còn bổ củi, cho lợn ăn, sửa sang nhà cửa...
Chúng ta gánh nước, phải xuống tận bờ sông dưới chân núi.
Một lên một xuống, vừa tốn thời gian lại vừa tốn sức.
Khi hắn không có nhà, những việc này đều do một mình ta làm.
Mỗi khi Thẩm Thanh Sơn về nhà, chính là lúc ta thoải mái vui vẻ nhất.
Ta không nhịn được vòng tay ôm chặt cổ hắn.
"Ta không lo lắng.
"Có thể gả cho chàng, ta rất an tâm."
Tiếng hít thở đột nhiên nặng nề hơn.
Bước chân dưới thân chợt tăng nhanh, nhanh chóng vượt qua chiếc kiệu hoa bên cạnh.
Buổi tối, ta một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt giữa Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Cảnh Hành.
Cao hơn, vạm vỡ hơn.
Cũng mạnh mẽ hơn...
8
Thẩm Thanh Sơn trời chưa sáng đã tỉnh giấc.
Hắn ấn ta xuống, không cho ta xuống giường:
"Tối qua nàng mệt rồi, việc cứ để ta làm, nàng ngủ thêm chút nữa."
Ta chớp mắt, trong lòng vừa chua xót vừa nghẹn ngào.
Kiếp trước, Tống Nghi Thất không thích Thẩm Thanh Sơn.
Ả chê hắn thô tục, chê da hắn đen, chê hắn ít nói, không hiểu phong tình.
Bà bà cũng không thích Thẩm Thanh Sơn.
Chê hắn tính tình trầm muộn, không biết dỗ người.
Chê hắn tính khí cứng đầu, không dễ dàng chịu thua.
Thẩm Thanh Sơn tốt như vậy, lại bị người ta ghét bỏ cả một đời.
Còn sớm c.h.ế.t trận nơi sa trường.
Lần này, ta nhất định phải tìm cách cứu hắn.
Thẩm Thanh Sơn nhanh nhẹn thu dọn xong nhà cửa, lại xuống bếp nấu bữa sáng.
Hắn tuy rằng siêng năng làm việc, nhưng lại thật sự không giỏi việc bếp núc.
Đồ ăn làm ra, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt trôi.
Thẩm Cảnh Hành và Tống Nghi Thất miệng lưỡi đều kén chọn, ngày thường chỉ ăn món ta nấu.
Để bọn họ ăn được vừa ý, ta ở trong bếp cũng không ít bỏ công sức.
Chỉ là lần này, ta mới không ngốc nghếch đi hầu hạ bọn họ.
Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.
Bọn họ bớt ăn môt miếng, ta còn có thể ăn nhiều hơn một chút.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
9
Quả nhiên, vợ chồng Thẩm Cảnh Hành ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Khi Tống Nghi Thất mặt đỏ bừng đi đến nhà bếp, ta đã chuẩn bị bữa trưa xong xuôi.
Nàng ta ngượng ngùng đứng đó, vẻ mặt có chút hối hận.
Hiển nhiên, nàng ta cũng hiểu rõ bản thân mình thật sự dậy quá muộn.
"Có gì có thể giúp một tay không, đệ phụ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hanh-hoa-thanh-son/chuong-3.html.]
Đệ phụ?
Tống Nghi Thất cũng trọng sinh rồi?
Ta đặt mớ rau cải trắng trong tay xuống, đứng thẳng người đánh giá nàng ta.
Nàng ta mặc một bộ váy áo màu hồng phấn, trên đầu cài chiếc trâm cài bướm vàng mà Thẩm Cảnh Hành tặng.
Khuôn mặt thanh tú, da dẻ trắng nõn nà.
Giữa đôi mày mang theo vẻ ngượng ngùng, hoàn toàn khác với vẻ ảm đạm tiêu điều ở kiếp trước.
Xem ra, nàng ta rất vừa lòng với Thẩm Cảnh Hành.
"Ngươi nên gọi ta một tiếng đại tẩu."
Tống Nghi Thất vẻ mặt phức tạp nhìn ta:
"Ngươi...
"Ngươi quá ngốc rồi, ngươi sẽ hối hận đó.
"Kiếp trước vô số đêm dài, ngươi biết ta đã sống thế nào không?"
Ta đương nhiên biết rõ.
Sau khi có con, Thẩm Cảnh Hành không còn chạm vào ta nữa.
Tống Nghi Thất cả đêm không ngủ, đốt đèn đọc sách.
Thẩm Cảnh Hành thì si tình ngồi bên cửa sổ, nhìn bóng hình nàng ta in trên giấy cửa sổ.
Nói ra cũng thật nực cười.
Một cái sân nhỏ xíu, vậy mà có đến ba người thức trắng đêm.
10
Thẩm Cảnh Hành nhìn thấy thức ăn, chưa động đũa đã nhíu mày trước.
"Món này ai nấu vậy?
"Sao không để Hạnh Hoa, khụ, sao không để đại tẩu nấu?"
Bà bà không hiểu ra sao:
"Đây là đại tẩu nấu đó, chẳng lẽ còn trông chờ vào cái thứ nhà ngươi? Ngủ đến mặt trời phơi m.ô.n.g còn chưa dậy?"
Tống Nghi Thất lập tức đỏ bừng mặt.
Bà bà đối với nàng ta, vốn dĩ chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.
Lần này thấy số tiền mình lén lút đưa cho con trai út, chớp mắt đã biến thành chiếc trâm vàng trên đầu con dâu, lại càng giận không chỗ xả.
"Còn là khuê nữ nhà tú tài nữa chứ, lễ nghĩa cơ bản nhất cũng không hiểu.
"Ngươi đi khắp thôn mà hỏi xem, có nhà nào con dâu dậy muộn hơn cả bà mẹ chồng này không!"
Tống Nghi Thất là người mỏng da mặt.
Bị bà bà bóng gió xa gần nói một hồi, vành mắt cũng đỏ hoe lên.
"Nương, buổi sáng là con không cho Nghi Thất dậy."
Thấy Tống Nghi Thất như vậy, Thẩm Cảnh Hành đau lòng không thôi.
Kiếp trước, khi bà bà mắng ta, hắn có bao giờ ra mặt nói giúp ta một câu đâu.
Thẩm Cảnh Hành vừa chen miệng vào, bà bà càng thêm tức giận.
Tống Nghi Thất khóc lóc chạy ra khỏi nhà, Thẩm Cảnh Hành đuổi theo.
Bà bà tức đến mức vỗ bàn rầm rầm, miệng toàn là "hồ mị tử", "đồ lười biếng".
Một bữa cơm, ăn đến gà bay chó sủa.
Mà Thẩm Thanh Sơn, lại chỉ bình tĩnh cúi đầu ăn cơm.
Hắn vốn dĩ hiếu thuận nhất, vậy mà lại không chủ động mở miệng khuyên nhủ bà bà.
Lòng ta chợt run lên.
Chẳng lẽ, hắn cũng là người trọng sinh nữa sao?