Ghen À? - C10
Cập nhật lúc: 2024-03-19 19:41:54
Lượt xem: 141
Tôi thấy Dương Mục Tân có chút kỳ lạ.
Lúc đó đang là đầu hè và trong nhà hàng chưa bật máy điều hòa.
Anh ấy cho quá nhiều ớt và đổ mồ hôi đầm đìa khi ngồi đối diện với tôi nhưng lại không chịu cởi áo khoác.
Tôi thề là tôi không hề có ý nghĩ gì quá mức cả.
Nguyên nhân chủ yếu là vì vẻ mặt anh ta thực sự rất khổ sở.
Ngoài điều đó ra thì đấy một bữa ăn khá ngon.
Không khí cũng khá tốt.
Mặc dù Dương Mục Tân trông ngớ ngẩn, nhưng cuộc trò chuyện lại thú vị một cách khó hiểu.
Anh ta luôn làm tôi cười.
Khi tôi ra khỏi nhà hàng, trên đường không có nhiều người đi bộ.
Dương Mục Tân đã thoải mái hơn nhiều so với lúc đầu.
Nhà hàng cách nhà tôi không xa, chỉ mất mười phút đi bộ.
Dương Mục Tân cùng tôi đi về nên chúng tôi xem như đi dạo sau bữa tối.
Mưa đã tạnh từ lâu, đường ướt, thậm chí không khí cũng có vẻ nhớp nháp.
Bầu không khí có vẻ hài hòa, nhưng lại có một cảm giác khó tả xen lẫn trong đó.
Dương Mục Tân đưa tôi đến tận cửa.
Anh ấy nhìn tôi đi lên lầu trước khi quay người rời đi.
Tôi bước từng bước một lên cầu thang và đứng trên tầng hai nhìn theo bóng lưng anh ấy.
Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng tôi cảm thấy dáng vẻ bước đi của anh ấy có gì đó không ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ghen-a/c10.html.]
"Cháu gái, đó là bạn trai của cháu à?"
Một giọng phụ nữ đột ngột vang lên trong cầu thang mờ ảo.
Tôi giật mình và quay lại kinh hãi.
Thì ra là dì Vương ở cùng tòa nhà.
Dì ấy bước đến gần tôi và chỉ vào bóng lưng Dương Mục Tân qua cửa sổ tầng hai.
"Anh chàng đó là một chàng trai tốt.”
"Hôm nay, cậu ta đã cứu được hai mẹ con."
Tôi sửng sốt một lát: “Hôm nay?”
Dì Vương trở nên phấn khích và nóng lòng muốn chia sẻ với tôi những gì dì đã gặp trên phố tối nay.
“Một người đàn ông say rượu dùng d.a.o đ.â.m người đi đường, đồng thời nhắm vào hai mẹ con kia. Đứa trẻ mới hơn một tuổi, khóc lóc thảm thiết đến mức suýt c.h.ế.t.”
"Cậu thanh niên đó là người đầu tiên lao tới ngăn cản người đàn ông ấy.”
"Có rất nhiều người đang đứng xung quanh, nhưng cậu ấy là người duy nhất dám lao về phía trước... Dì không biết cậu ấy có bị thương hay không.”
Dì Vương đang nói chuyện một cách bình thường, nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy dì nói gì.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là câu nói: "Dì không biết cậu ấy có bị thương hay không."
Lúc tôi kịp phản ứng thì tôi đó đã lao xuống lầu để đuổi theo Dương Mục Tân.
Dương Mục Tân bước đi cũng không nhanh lắm, không bao lâu tôi đã đuổi kịp anh ta.
"Dương Mục Tân!"
Anh ngạc nhiên quay lại nhìn tôi.
Tôi đứng yên trước mặt anh, rồi đưa tay nắm lấy cánh tay anh, kéo ống tay áo lên.
Đập vào mắt tôi là vết thương cực kỳ nổi bật.