GẢ THAY NHƯNG ĐÚNG NÀNG - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-15 19:21:57
Lượt xem: 4,448
Mặt Ôn Quân ngay lập tức đỏ bừng tận mang tai, nhưng ta không rảnh bận tâm đến cách nói năng thiếu tế nhị của trưởng công chúa. Ta hậm hực giậm chân:
“Sao chàng không gọi ta dậy? Với tài học của chàng, chắc chắn có thể đoạt giải mà!”
Ôn Quân khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên đầy ý cười:
“Như tam tiểu thư từng nói, với tài học của ta, nào cần để tâm đến một giải thưởng hội thơ nho nhỏ?”
Nhìn vẻ thư thái xen lẫn chút dí dỏm trên gương mặt chàng, ta chợt cảm thấy Ôn Quân dường như có gì đó khác đi. Vẫn ôn hòa như trước, nhưng đã thêm vài phần ung dung tự tại, rất giống... Ôn Quân mà ta từng nghe danh thuở trước.
“Tam tiểu thư? Các ngươi đã thành thân một tháng rồi, mà nó vẫn gọi cháu là tam tiểu thư à?”
Trưởng công chúa nhướn mày, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Ta nghẹn lời, định mở miệng giải thích thì đã bị bà giơ tay chặn lại:
“Thôi thôi, chuyện của người trẻ các ngươi, ta không xen vào. Nhưng tình cảm không giống với những chuyện khác. Nếu đã vô tâm thì nên sớm buông tay, còn nếu thật lòng... thì đừng để bản thân phải hối hận.”
17
Sau này ta mới biết, trong buổi thi thơ hôm ấy, dù Ôn Quân không làm thơ, nhưng người giành giải nhất lại chính là học trò Thái Học Viện Lưu Mục, người được chàng chỉ điểm.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không biết từ khi nào, danh tiếng của Ôn thế tử lại được nâng cao thêm một bậc.
Sau buổi thi thơ, Ôn Quân dần trở nên cởi mở hơn, không còn từ chối giao tế, gặp gỡ bạn bè, cũng không ngại ngần việc tìm thầy chữa bệnh.
Thậm chí, Hoàng thượng còn ban chỉ dụ, tuy chàng không thể vào triều nhậm chức vì đôi mắt mù lòa, nhưng vẫn có thể đảm nhận chức vụ Thái tử Thái phó. Để tiện việc giảng dạy, người đặc biệt ra lệnh cho Thái tử mỗi tháng phải dành vài ngày đến Định Viễn Hầu phủ nghe giảng.
Mọi thứ dần chuyển biến tốt đẹp, chỉ có một điều khiến ta không khỏi bối rối:
Có lẽ do lần đầu ra ngoài dựa vào sự giúp đỡ của ta, Ôn Quân dường như mắc phải “hội chứng chim non”. Mỗi lần ra ngoài, nhất định phải nắm tay ta mới cảm thấy an tâm.
Có kẻ thù chính trị của Ôn Quân nhân đó buông lời chế giễu, nhưng lại bị chàng nhàn nhạt đáp lại:
“Phu thê dìu nhau, liên quan gì đến ngươi?”
Kẻ đó lập tức cứng họng, không biết nói gì thêm.
Kẻ thân tín bên cạnh chàng, Lâm Trúc, thì lại cảm thấy tổn thương sâu sắc:
“Tiểu nhân dẫn đường cho thế tử suốt một năm trời, cuối cùng cũng không bằng phu nhân trong vòng một tháng.”
Còn Hầu phu nhân thì nắm lấy tay ta, hết lời khen ta là phúc tinh của Ôn gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ga-thay-nhung-dung-nang/7.html.]
Ta chỉ cười lắc đầu, khẽ nói:
“Con không phải phúc tinh, con chỉ trả lại chút dũng khí mà thế tử từng cho con mà thôi.”
18
Thu qua đông đến, chớp mắt đã sắp hết năm. Ta cùng Hầu phu nhân bận rộn chuẩn bị các món quà, bù đầu bù cổ không có thời gian rảnh.
Đúng lúc này, các lời mời tham gia thi thơ và tụ hội cũng ùn ùn kéo đến, dù ta có bảo Vân Hương chọn lọc rất kỹ, vẫn có những lời mời không thể từ chối.
“Những hội khác đều có thể không đi, nhưng tiệc trà do Đông Cung tổ chức thì thế tử nhất định phải đến.”
Vân Hương vẻ mặt khó xử nhìn ta, còn ta thì đang đau đầu nhìn đống sổ sách và danh mục quà tặng chất thành núi trước mặt.
Đầu đau như búa bổ, hết to lại nhỏ.
Ta nghĩ cách mãi, cuối cùng đến tối đành co ro trong chăn, nhẹ nhàng nhắc với Ôn Quân:
“Ngày 19 tháng Chạp, Đông Cung tổ chức một buổi trà hội.”
Gần đây, vị ngự y mới đến chẩn bệnh cho Ôn Quân bảo rằng trong đầu chàng có ứ huyết lâu ngày, tích nhiệt hóa hỏa, không nên để cơ thể quá nóng. Vì thế, trong phòng chính của đình Thính Phong không thắp sưởi dưới sàn, chỉ đốt vài lò than nhỏ xua bớt cái lạnh. Ban ngày không sao, nhưng đến tối lại lạnh buốt.
Qua hai đêm lạnh lẽo, cả hai chúng ta cùng thống nhất gỡ bỏ chiếc gối mềm ngăn giữa giường, quyết định nằm sát nhau cho ấm.
Lúc này, chàng theo thói quen đưa tay ôm lấy eo ta, cằm chạm nhẹ vào hõm vai, khẽ gật gù:
“Ừ, Thái tử đã nhắc với ta, ta cũng đã cố ý chọn ngày không có lời mời từ các phủ khác để nàng không phải ra ngoài.”
Chàng nói không phải ra ngoài, ý là không phải tiếp xúc với những buổi yến tiệc khác. Nhưng...
“Ngày đó, ta và mẫu thân đã hẹn các chưởng quầy của các cửa tiệm đến để kiểm kê cuối năm.”
Căn phòng im ắng trong chốc lát, sau đó, cả hai đồng thanh:
“Thôi, ta không đi nữa.”
“Chàng có thể tự mình đi không?”
Lại là một khoảnh khắc ngượng ngùng lặng lẽ. Ôn Quân hơi lùi ra xa, khẽ hỏi:
“Phu nhân... có phải cảm thấy ta phiền phức không?”