GẢ THAY NHƯNG ĐÚNG NÀNG - 6
Cập nhật lúc: 2024-11-15 19:21:30
Lượt xem: 4,205
14
Ra khỏi chính sảnh, Ôn Quân trông có vẻ hơi thẫn thờ. Ta cân nhắc một chút, nhìn nét mặt chàng, rồi khẽ lay lay tay chàng, dè dặt nói:
“Điện hạ tính tình thẳng thắn, chàng đừng để bụng nhé.”
Ôn Quân bị ta lay mà hoàn hồn, sau đó lắc đầu mỉm cười:
“Lời nào của điện hạ cũng là lời răn quý báu, ta hiểu được đúng sai mà.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi dắt chàng đi dạo quanh khu vườn.
Mộc Tê Sơn Xá được xây dựng trên sườn núi. Nghe nói, Phò mã đã tự tay vẽ bản thiết kế để lấy lòng trưởng công chúa. Khu vườn chiếm đến nửa ngọn núi, cảnh sắc quả nhiên tuyệt đẹp.
Dạo được một lúc, ta thấy hơi mệt:
“Hai canh giờ lận, chúng ta không thể cứ đi loanh quanh mãi được. Chàng muốn tìm chỗ nào ngồi nghỉ một lát không?”
“Ta không quen thuộc nơi này, nàng quyết định là được rồi.”
Ôn Quân không nhìn thấy, nên chàng có lẽ thấy ngồi đâu cũng không quan trọng. Nhưng đã khó khăn lắm mới ra khỏi phủ, ta không muốn chuyến đi này lại uổng phí với chàng.
“À, ta biết một nơi rất hay. Đi nào!”
Ta dắt Ôn Quân men theo lối nhỏ ngoằn ngoèo, đến một nơi gọi là Đình Lâm Khê. Cái tên đã nói lên tất cả, đình nằm ngay bên một con suối nhỏ uốn khúc. Nước róc rách chảy dưới chân đình, phía sau là một rừng hoa quế tỏa hương thơm dịu nhẹ.
Đầu thu, gió nhẹ thoảng qua, nâng theo những cánh hoa rơi bay qua đình, lướt trên chiếc khăn trắng che mắt của Ôn Quân.
Cảnh sắc tao nhã, thanh tịnh, như chính con người chàng.
Ta ngẩn ngơ nhìn, bất giác thất thần.
Mãi đến khi Ôn Quân không nghe thấy ta nói gì, nghiêng đầu thắc mắc:
“Sao thế?”
Ta mới bừng tỉnh, vội đáp:
“À, trên mặt chàng có một bông hoa.”
“Gì cơ?”
Chàng theo phản xạ đưa tay sờ lên má, nhưng bị ta ngăn lại:
“Để ta giúp chàng.”
Chúng ta cùng ngồi trên tấm thảm cạnh án thư. Ta khẽ vươn tay, nhẹ nhàng gạt đi cánh hoa trên đôi mày chàng:
“Đây, bông hoa của chàng.”
Ta đặt bông hoa quế màu vàng nhạt vào lòng bàn tay chàng, lòng bàn tay mình lại bỗng thấy nóng ran.
Ôn Quân dường như không nhận ra, chỉ nhè nhẹ vê cánh hoa trong tay, rồi gật đầu cảm tạ:
“Làm phiền tam tiểu thư rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ga-thay-nhung-dung-nang/6.html.]
15
Kể ra thì đây là lần đầu tiên ta, tam tiểu thư nhà họ Lục, bị sắc đẹp của người khác làm ngơ ngẩn đến thất thần. Tuy không ai trông thấy, nhưng nghĩ lại cũng đủ khiến ta ngượng chín cả mặt.
Ta giả vờ ho khan hai tiếng để che giấu, rồi cầm bút trên án thư lên, nói:
“Bây giờ có hứng làm thơ không? Ta viết giúp chàng.”
Ôn Quân vừa định lên tiếng, ta đã thấy từ xa có người đang đi về phía mình.
Khi ta dẫn Ôn Quân tới đây, cũng có không ít người bắt gặp, nhưng hầu hết chỉ cúi đầu chào từ xa, chẳng ai lại gần. Người trước mắt này, rõ ràng là nhắm thẳng đến chúng ta.
Trong tay hắn cầm một bài thơ, nói năng lắp bắp, kích động đến mức không ra hơi:
“Tiểu… tiểu sinh là lưu học sinh của Thái Học Viện, tên Lưu Mục. Ngưỡng mộ thế tử đã lâu, chỉ tiếc là không có duyên được gặp. Vừa rồi tại đây, tiểu sinh đã làm một bài thơ. Không… không biết có thể mạo muội xin thế tử chỉ giáo một hai câu không?”
Ôn Quân lễ độ gật đầu:
“Chỉ giáo thì không dám, nhưng thảo luận thì được.”
Lưu Mục vội vàng dâng bài thơ lên trước mặt Ôn Quân, rồi chợt nhận ra chàng không nhìn thấy, lại lắp bắp nói thêm:
“Tiểu… tiểu sinh xin phép đọc… đọc cho thế tử nghe.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn mãi vẫn không đọc xong tiêu đề bài thơ, tay run đến nỗi làm ta chịu không nổi, bèn chìa tay ra:
“Nếu không phiền, để ta đọc giúp.”
Lưu Mục cảm kích đến mức suýt khóc:
“Đa… đa tạ phu nhân.”
16
Ôn Quân nhớ rất dai, ta chỉ cần đọc một lần, chàng đã nắm vững cả bài và bắt đầu luận bàn cùng vị học trò kia.
Ta thì vốn chẳng hứng thú gì với thơ ca. Cũng may trưởng công chúa đã chuẩn bị chu đáo, trong đình vắng này có sẵn cả hoa quả và trà bánh.
Họ mải miết luận thơ, còn ta thì ăn uống no say. Chẳng biết từ lúc nào, ta đã thiếp đi, đầu tựa lên đầu gối Ôn Quân, tư thế ngủ không mấy tao nhã.
Đến khi tỉnh lại, ta thấy xấu hổ vô cùng. Đi cùng người khác tới thi thơ mà chính mình lại ngủ gật, nên vội vàng ngồi dậy, vừa phủi mấy cánh hoa rơi trên váy vừa tìm cách lấp liếm:
“Học trò kia đi rồi sao?”
Ôn Quân đang xoa bóp đôi chân tê mỏi vì bị ta gối đầu, chưa kịp đáp thì đã bị một người khác chen lời:
“Đi rồi. Không chỉ vị học trò đó đi rồi, mà cả hội thơ này đã kết thúc hơn nửa canh giờ.”
Lúc này, ta mới nhận ra trưởng công chúa đang đứng cạnh bờ suối ngoài đình. Ngẩn người một lúc lâu, rồi ta lập tức bật dậy:
“Đã kết thúc rồi sao? Vậy ai là người đoạt giải đầu?”
Trưởng công chúa khẽ hừ một tiếng:
“Chắc chắn không phải là Ôn thế tử, người vừa ngồi đây cùng cháu ngủ hơn một canh giờ rồi.”