Duyên Âm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-07 19:56:52
Lượt xem: 2,197
Tôi nhíu mày, từ dưới gối đầu lấy ra một tấm bùa vàng kẹp giữa hai ngón tay, trong lòng niệm: “Sắc sắc dương dương, nhật xuất đông phương, tứ ngô linh phù, phổ tảo bất tường. . . . . . Cấp cấp như luật lệnh!”
Lá bùa hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía đối diện. Tiếng kêu kỳ quái thê lương từ trong màn giường bỗng truyền ra, bóng đen phóng lên trần nhà, biến mất.
Độ ấm trong phòng tăng trở lại, không khí cũng dần trở nên tươi mát. Tôi hài lòng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
3.
Sáng hôm sau, ngoại trừ tôi thì sắc mặt của ba người còn lại đều không quá tốt. Tôi lén lút liếc sơ qua cổ tay của Tô Nghiên, đường tuyến đỏ kia đã càng trở nên đậm hơn.
Lúc ăn cơm trưa, Triệu Tuệ Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “Tối hôm qua có ai bị lạnh mà giật mình tỉnh không?”
Nhất thời không ai đáp, tôi nuốt miếng thịt kho tàu trong miệng, nhìn cô ấy, thong thả nói: “Có.”
“Kỳ thật, tháng tư rồi mà…”
Tiếng của Triệu Tuệ Nguyệt ngày càng nhỏ, cẩn thận nhìn về hướng Tô Nghiên, tiếp tục nói:
“Với tớ nhìn thấy có người bò lên giường của Tô Nghiên.”
“Cô có bị bệnh không vậy Triệu Tuệ Nguyệt!” Tô Nghiên tức giận vỗ bàn, chỉ vào Triệu Tuệ Nguyệt mắng: “Cậu mà dám bịa đặt, xem tôi có xé nát cái miệng của cậu không!”
“Tớ không nói nhảm, tớ thấy thật mà!” Hốc mắt của Triệu Tuệ Nguyệt phút chốc đỏ lên, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
Tôi đứng nhìn chằm chằm Tô Nghiên, nghiêm túc nói: “Tớ cũng thấy, tối qua cậu bị ma đè đúng không?”
Phòng trưởng lúc này cũng lên tiếng: “Tớ cũng nghe có tiếng kỳ kỳ.”
“Im miệng!” Tô nghiên vỗ bàn, hung tợn nhìn về hướng tôi. “Nhất định là cô thông đồng với bọn họ giả ma giả quỷ lừa tôi.”
Mắt tôi liếc qua cổ tay của cô ta, lạnh lùng cất tiếng: “Cậu không phát hiện sợi dây đỏ trên cổ tay đậm màu hơn sao? Nó là thứ chỉ có kết âm hôn mới xuất hiện, đợi đến khi biến thành đỏ thẫm thì cậu sẽ bị người ta bắt mất đó.”
Tô Nghiên nhấc tay phải lên, cúi đầu quan sát kĩ lưỡng lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tôi, đột nhiên cười lên. “Sư Ngu An, cậu cho rằng như vậy thì có thể dọa được tôi sao?”
“A!” Tôi giận quá thành cười, hỏi lại cô ta: “Tôi mắc gì phải lãng phí thời gian với cậu?”
“Đám có tiền các người chơi người khác còn cần lý do sao?” Tô Nghiên cười châm chọc, trong mắt toàn là oán hận với tôi.
“Lời hay không khuyên được con ma muốn chết. Tôi nói vậy thôi, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Thấy thành kiến của cô ta đối với tôi sâu đậm như vậy, tôi cũng không muốn phí nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/duyen-am/chuong-2.html.]
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc xấu hổ, ai cũng không lên tiếng tiếp. Cuối cùng Tô Nghiên đi ra khỏi cửa, mãi đến lúc đóng phòng cũng không trở về.
4.
Hôm sau, người phụ đạo đưa Tô Nghiên về ký túc xá, nhìn tinh thần cô ta vô cùng hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, giống như đã chịu không ít sợ hãi
Sau khi người phụ đạo rời đi, ánh mắt Tô Nghiên sáng rực nhìn chằm chằm tôi, giọng run lẩy bẩy nói: “Sư Ngu An, tôi thấy rồi.” Dứt lời, cô ta ôm lấy tay run lẩy bẩy giống như con thú hoang nhỏ bé hoảng sợ.
Khóe mắt tôi liếc sơ qua, thấy sợi dây đỏ trên cổ tay của cô ta đã trở nên đỏ tươi, trông vô cùng chói mắt.
“Xảy ra chuyện gì, nói chi tiết đi.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tối hôm thứ sáu, Tô Nghiên cùng bạn trai Lý Văn đi khách sạn. Trong lúc hai người đang triền miên thì Lý Văn đột nhiên dùng hai tay bóp lấy cổ mình, lăn lộn run rẩy trên giường.
Tô nghiên bị sợ đến choáng váng, nhìn Lý Văn vô cùng thống khổ mới sực tỉnh đi tách tay của bạn trai ra nhưng căn bản là tách không nổi, đành phải gọi điện thoại xuống quầy tiếp tân. Ngay trong lúc cô ta đang gọi điện, một bóng dáng hư ảo xuất hiện giữa không khí cưỡi lên người Lý Văn, dùng hai tay bóp chặt lấy cổ hắn.
“Cảnh sát nói Lý Văn là bị lên cơn giật kinh phong nhưng tôi biết anh ấy vốn dĩ không hề bị bệnh này.”
Giọng điệu của Tô Nghiên kích động, tuôn rơi nước mắt, ánh mắt vô định lầm bầm: “Là hắn! Là cái bóng đó khống chế Lý Văn…”
“Cậu bình tĩnh chút đi…” Tôi bước tới nhấn vai cô ta, nhìn vào mắt Tô Nghiên dò hỏi: “Đợt nghỉ thanh minh cậu đi đâu?”
“Tôi đi tảo mộ, có phải bởi vậy mới bị mấy thứ dơ bẩn bám theo không?”
“Không thể nào.” Tôi lắc đầu: “Kết âm hôn cần ngày sinh tháng đẻ của đối phương. Hay là cậu có nhặt được bao lì xì ở đâu không?”
“Không.” Tô Nghiên lắc đầu, bỗng như nghĩ tới cái gì, mặt xám mày tro.
Ngày sinh tháng đẻ… chỉ có người thân gần gũi mới có thể biết.
“Tối cậu đừng ra khỏi phòng.” Tôi khuyên Tô Nghiên.
Tô Nghiên sợ hãi, lắc đầu, khóc nói:” Nếu gã đó lại đến ra tay với mọi người thì sao?”
Tôi hơi ngạc nhiên nhướng mày, thấy cơ thể cô ta vẫn không ngừng run rẩy liền cất tiếng an ủi: “Sợ gì chứ, tìm người gả thay cho là được.”
“Cô…” Tô Nghiên kinh ngạc nhìn tôi rồi vội vàng lắc đầu: “Không được…”
“Đừng hiểu lầm.” Tôi cắt ngang, cười nói: “Tôi cũng đâu có nói là mình gả đi.”
Tôi kêu Tô Nghiên đưa cho mình ngày sinh tháng đẻ và một nhúm tóc của cô nàng, còn dán một lá bùa lên cửa sổ.