ĐƯỢC NHƯ ƯỚC NGUYỆN - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-26 03:30:15
Lượt xem: 131
07
“Mẹ, lúc trước mẹ có học sinh nào tên là Tô Vân Châu không?” Tôi vừa nói vừa đưa quà cho mẹ.
Bà vừa suy nghĩ vừa mang quà vào phòng, tôi cũng đi vào theo.
“Lâu quá rồi, làm sao mà nhớ rõ. Nhưng cái họ này khá đặc biệt, hình như mẹ có chút ấn tượng.” Mẹ vừa nói vừa đi ra ngoài, dì tôi ngồi trên sô pha nghe thấy đang nói về học sinh thì tỏ ra hứng thú.
Dì ấy cũng đã từng là giáo viên Toán của chúng tôi, còn là đồng nghiệp với mẹ tôi.
“Ai thế, tên gì, em dạy học sinh nào đều có chút ấn tượng cả.”
Dì tôi vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
Tôi lại lặp lại một lần nữa: "Tô Vân Châu, chữ ‘Vân’ trong mây, chữ ‘Châu’ trong Cửu Châu.”
Dưới ánh mắt mong chờ của tôi, dì suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu phủ nhận.
“Không có cái tên này.”
Tôi hơi thất vọng nhưng lại nghe dì ấy nói: “Nhưng có một đứa tên là Tô Vân Phi, là một thằng bé gầy gò thấp lùn, trông cũng khá khôi ngô.”
Tôi bỗng nhớ đến bức ảnh trên bàn của Tô Vân Châu, bèn lục lọi ngăn kéo trong phòng.
Tôi tìm ra hai cuốn album, toàn là ảnh hồi nhỏ của mình.
Hồi nhỏ tôi cao cao, gầy gầy, trắng trắng mềm mềm, có cực kỳ nhiều ảnh chụp kỷ niệm với bạn cùng lớp tiểu học.
Nhưng tôi lật hết hai lần, ngay cả ảnh tốt nghiệp cũng xem qua, vẫn không tìm thấy cậu bé kia trong bức ảnh kỷ niệm.
Nhưng qua trang phục và cách ăn mặc, tôi chắc chắn cô bé nhìn thấy trong bức ảnh hôm ấy chính là mình khi học lớp 6.
Tôi lại vào phòng mẹ, tôi đã tìm thấy album ảnh tốt nghiệp của bà cùng các học sinh trong ngăn tủ dưới bàn trang điểm.
Tôi lật từ đầu đến cuối, cuối cùng đã tìm thấy bóng dáng nhỏ bé của cậu bé đó trong một bức ảnh tập thể.
Phía sau bức ảnh ghi tên cậu ta: Tô Vân Phi.
Tôi nhìn gương mặt khôi ngô của cậu ta, hồi ức chợt hiện lên như một bộ phim trong đầu tôi.
Tôi nhớ lại một buổi chiều đẹp trời, trường học tan sớm.
Các bạn cùng lớp đều chạy đi hết, nhưng vì mẹ tôi còn tham gia cuộc họp giáo viên, tôi đành chơi một mình ở xà treo của trường.
Không bao lâu sau, một cậu bé thấp lùn lén lén tiến lại gần tôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi. Tôi giả vờ như không quan tâm mà quan sát động thái của cậu cậu ta.
Chỉ thấy cậu ta đi đến đầu bên kia của xà treo, muốn leo lên nhưng vì quá thấp nên không với tới.
Nhưng cậu ta không bỏ cuộc, chạy lấy đà và nhảy vài lần.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Cuối cùng cậu ta cũng leo lên được xà treo, tôi lập tức nhảy xuống thẳng.
Cậu ta cũng học theo tôi nhảy xuống, nhưng vì cao quá nên suýt nữa ngã nhào.
Tôi đi tới, nhìn cậu bé thấp hơn mình một cái đầu hỏi: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duoc-nhu-uoc-nguyen/chuong-7.html.]
Cậu ta nghe tôi nói thì sắc mặt trở nên hoảng hốt, lắp bắp giải thích: "Cậu nói bậy, tôi không đi theo cậu."
Rồi cậu ta lại lớn tiếng phản bác tôi, mặt gần như đỏ bừng: "Tôi cùng lớp với cậu, tôi đã học lớp 5 rồi, không phải là cậu bé con đâu."
Tôi lập tức cảm thấy buồn cười, thằng nhóc này thật dễ thương.
Tôi cũng dựa theo lời cậu ta nói: "Được rồi, vậy là tôi đã hiểu lầm cậu, tôi đi trước nhé."
Tôi vừa đi được vài bước, cậu ta lại hoảng hốt gọi tôi lại.
"Trương Tử Mạch, đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tôi thầm cảm thấy không ổn, chẳng lẽ cái thằng nhóc này muốn tỏ tình với mình?
Tôi nhíu mày lại, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Nhưng tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau, cậu ta lập tức chạy đến trước mặt tôi, hai tay dang rộng chắn đường tôi lại.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, muốn dọa cậu ta, nhưng lại nghe thấy cậu ta gần như gào lên: "Trương Tử Mạch, cậu về nói với mẹ cậu viết bản kiểm điểm 500 chữ là đủ rồi, 3000 chữ thực sự là quá nhiều."
Cậu ta gào xong, mặt và cổ đã đỏ ửng, rồi chạy biến mất không quay đầu lại.
Đây là lần đầu tiên tôi giao tiếp với Tô Vân Châu, lúc đó tôi 9 tuổi, cậu ta 10 tuổi.
Mẹ tôi là giáo viên Ngữ văn của mấy lớp, sau này mới biết cũng là giáo viên chủ nhiệm của Tô Vân Châu.
Bà nổi tiếng nghiêm khắc trong trường chúng tôi. Chính vì sự nghiêm khắc đó, bạn học hoặc là rất xa lánh tôi, hoặc là rất thân thiện với tôi.
Tô Vân Châu là người đầu tiên dám trực tiếp tìm tôi phàn nàn, nhưng thực sự cũng chẳng có tác dụng gì.
Mẹ tôi cũng rất nghiêm khắc với tôi, nên suốt thời tiểu học, tôi luôn là học sinh xuất sắc, mọi việc đều phải làm thật hoàn hảo.
Lần thứ hai tôi gặp Tô Vân Châu là trong một tiết thể dục.
Tôi thấy cậu ta đang chơi bóng rổ với mấy cậu con trai khác, cậu bé nhỏ nhất là cậu ta nhảy nhót ở phía sau mà vẫn không chạm được bóng.
Cậu bé cao cầm bóng còn cười lớn chế nhạo: "Tô Vân Phi lùn quá, có bay lên cũng chẳng ích gì."
Nói xong, cậu ta ném bóng vào rổ.
Bóng lăn một vòng bên ngoài rồi rớt xuống, Tô Vân Châu nhanh chóng chạy tới giành lấy bóng.
Cậu ta dồn sức nhảy lên, ném bóng trúng rổ.
Trên mặt cậu ta bùng nổ niềm vui, nhưng cậu bé cao lại tức giận chạy tới, đẩy cậu ta sang một bên.
"Sao cậu lại đẩy tôi?" Tô Vân Châu ấm ức ngẩng đầu nhìn cậu ta, rồi lại đứng về chỗ cũ.
Cậu bé cao đứng từ trên nhìn xuống, dáng vẻ tôi thách cậu đấy, lại chặn đường xô cậu ta.
Cậu ta vừa đẩy vừa kêu lên: "Thằng lùn, mày ảnh hưởng chúng tao chơi bóng rổ."