Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐÚNG DỊP HOA NỞ TRĂNG ĐANG TRÒN - 15

Cập nhật lúc: 2025-01-19 07:00:09
Lượt xem: 2,566

Hôn lễ của chúng ta được chốt vào tháng 8 năm sau, Thánh Thượng thăng chức cho Tống Thời Thanh lên làm Đô đốc, còn ban cho huynh ấy dinh thự riêng.  

 

Ca ca ta và Nam Bình thì đính hôn vào tháng 9 năm sau.  

 

Chúng ta đều bận tối mày tối mặt, làm xong việc này lại còn việc khác chờ đợi.  

 

Hôm ấy, ta ra ngoài xem tình hình cửa hàng, khi trở về đã là buổi tối, đi ngang qua một con ngõ thì nghe thấy tiếng gọi của v.ú nuôi. Ta vén rèm lên, lập tức thấy Tiêu Chí say rượu đang dựa vào bức tường trong ngõ.  

 

Đôi mắt mơ màng của hắn lờ đờ nhìn về phía ta.  

 

"Kiều Kiều." Hắn loạng choạng bước đến đứng dưới cửa sổ cỗ xe ngựa của ta, ngẩng đầu lên tham lam nhìn mặt ta. "Kiều Kiều, ta rất nhớ nàng, nhưng không dám tìm nàng, ta... ta thật sự rất nhớ nàng."  

 

"Tiêu Chí, ngươi say rồi, đừng nói bậy."  

 

"Ta hối hận rồi." Hắn bám vào mép cửa, mắt đỏ hoe ầng ậng nước. "Nàng có thể không tin, nhưng ta đã tái sinh. Kiếp trước, nàng chết, ta rất nhớ nàng, mỗi ngày nhớ nàng đến mức không ngủ được."  

 

"Từ Dung đến nhà ta làm tỳ nữ để chuộc tội, ta biết nàng ta có ý đồ không tốt nên lần nào ta cũng cố ý trừng phạt nàng ta, như vậy ta mới có thể giảm bớt nỗi nhớ nàng." 

 

"Ta không biết sao lại thế... một ngày nọ, ta đột nhiên cảm thấy mình thích nàng ta, ta chạy vào rừng ôm lấy nàng ta, khoảnh khắc đó như thể ta vừa tìm lại được điều gì đã mất, làm cho đầu óc ta mụ mị."  

 

"Rồi sau đó, đêm đó ta mơ một giấc mơ, khi tỉnh lại, ta lại thấy mình ở bên bờ sông, nàng đang vật lộn trong hầm băng. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, ta bỏ nàng đi tìm Từ Dung."  

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

"Ta thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ nàng."  

 

Hắn nói lảm nhảm, nếu không phải ta cũng được làm lại cuộc đời thì có lẽ ta sẽ chẳng hiểu hắn đang nói gì.  

 

Đáng tiếc, ta hiểu.  

 

"Tiêu Chí." Ta nhìn hắn, nhẹ nhàng nói. "Con đường ngươi chọn chắc chắn có người quan trọng nhất đối với ngươi. Cứ làm theo những gì trái tim mách bảo là được, đừng quay đầu lại vì người bị ngươi vứt bỏ sẽ không đợi ngươi đâu, cũng đừng hối hận vì đó chính là lựa chọn của trái tim ngươi."  

 

Tiêu Chí run lên, khuôn mặt bừng bừng vì rượu bỗng chốc mất hết sắc đỏ.  

 

Qua một lúc lâu, hắn mới khàn khàn nói: "Vậy là, khi ta quay lưng đi, nàng và ta sẽ không còn khả năng ở bên nhau nữa rồi, phải không?"  

 

"Đúng vậy, Tiêu Chí, ta sẽ không chờ ngươi, ngươi cũng không xứng để ta chờ."  

 

Tiêu Chí cười khổ, bàn tay đang bám trên gờ cửa sổ buông thõng, hắn loạng choạng quay người bước vào trong ngõ, đi được mấy bước lại lẩm bẩm. 

 

"Kiếp này, nàng khỏe mạnh, tìm được người yêu mình… cũng tốt, tốt quá... Kiều Kiều, kiếp này ta cũng đáng đời."  

 

Tiêu Chí biến mất trong ngõ nhỏ.  

 

Ta nghĩ sẽ gặp lại hắn vào một ngày nào đó nhưng không ngờ, đây là lần cuối cùng hắn xuất hiện trước mặt ta, thậm chí trước mặt người đời.  

 

Không ai biết hắn đã đi đâu.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-dip-hoa-no-trang-dang-tron/15.html.]

Ngày ca ca ta cưới vợ, ta nhìn thấy Từ Dung. Nó gầy khô, mặc bộ áo váy hoa li ti, trông như những bông hoa giả cài trên cành cây khô.  

 

Nó chạm mặt ta dưới mái hiên ngoài cửa phủ, chúng ta không ai chào hỏi ai, tự lướt qua nhau.  

 

Mùa đông năm đó, Từ Dung tự sát, nuốt vàng mà chết.  

 

Trước khi chết, nó cầu xin phụ thân ta tự do cho dì Diêu. Nó gom tất cả của hồi môn cùng tài sản tiền bạc Tiêu Chí tặng mình, giao cho dì Diêu.  

 

Sau khi Từ Dung chết, phu nhân Bá Dương Hầu không cho nó vào mộ tổ nhà họ Tiêu.  

 

Từ Dung để lại cho ta một lá thư, trong thư chỉ vỏn vẹn có một dòng. Nó viết: [Nếu có thể làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ chọn như vậy, vì đây là lựa chọn tốt nhất của ta.]  

 

Ta đốt lá thư.

 

19

 

Nam Bình và ca ca ta sống rất hạnh phúc. Khi ta kết hôn, tỷ ấy đã mang thai ba tháng.  

 

Tỷ ấy đứng ở cửa, siết c.h.ặ.t t.a.y dè dặt nhìn về phía Tống Thời Thanh, giọng điệu đầy cẩn thận. "Ca ca, chúc mừng huynh."  

 

Nói xong, sợ Tống Thời Thanh vẫn không để ý tới mình như mọi khi nên tỷ ấy lo lắng nhìn sang ta.  

 

"Ừ." Tống Thời Thanh đưa một bao lì xì đỏ cho tỷ ấy.  

 

Nam Bình vui mừng nhận lấy, mỉm cười nói. "Cảm ơn ca ca!"  

 

Tống Thời Thanh lẩm bẩm. "Đây là cho cháu trai của ta."  

 

Nam Bình càng cười vui vẻ hơn.  

 

Lễ nghi cưới gả rất rườm rà, cả một ngày trời, ta đã mệt đến rã rời.  

 

Ta gọi Tống Thời Thanh giúp ta tháo chiếc mũ phượng, rồi nắn bóp vai cho ta, huynh ấy cười nói. "Phu nhân, lực tay thế nào, vừa ý chưa?"  

 

"Tàm tạm, Tống đại nhân còn nhiều không gian để cải thiện."  

 

Tống Thời Thanh thì thầm bên tai ta: "Hay là, ăn chút gì đi, sau đó ta sẽ giúp nàng ‘xoa bóp’ thật kỹ?"  

 

Mặt ta đỏ bừng, quay lại trừng huynh ấy. "Tống Thời Thanh, chàng có biết xấu hổ không?"  

 

Tống Thời Thanh tỏ vẻ ngơ ngác. "Câu nào ta nói mà không biết xấu hổ? Nàng nghĩ gì mà mặt lại đỏ thế?"  

 

Ta véo huynh ấy, huynh ấy cười lớn.  

 

"Ôi chao, phu nhân véo đau quá!"

 

(HẾT)

Loading...