Dụ Dỗ Thầy Tạ Ngã Khỏi Thần Đàn - Chương 14:
Cập nhật lúc: 2024-11-12 18:40:36
Lượt xem: 105
Chương 14:
Lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân, tâm trí tôi vẫn còn đang nghĩ đến Tạ Ngôn, mãi đến khi vào thang máy, tôi mới do dự nói:
“Anh Tiểu Trương, nhà xuất bản của anh có sách của thầy Tạ không?”
“Có, cô có muốn xem không? Tôi có một quyển, vừa hay có thể mang qua cho cô.”
Tôi gật đầu. Không ngờ anh ta lại mang theo bên người.
Trước khi vào phòng, anh ta đưa sách cho tôi, “Cô có việc gì cứ tìm tôi.”
Tôi nói cảm ơn, sau đó quẹt thẻ mở cửa, lúc xoay người, tôi thấy Tiểu Trương vẫn đứng ở cửa nhìn tôi, lịch sự mỉm cười. Tôi đóng cửa lại, cài thêm dây xích chống trộm.
Tắm rửa xong, tôi chui vào chăn từ sớm, mở quyển sách của Tạ Ngôn, dựa theo trí nhớ tìm chương có vấn đề.
Càng xem mày tôi càng nhíu chặt.
Giống hệt những gì trên mạng nói, chương 13 xuất hiện lỗi sai thường thức.
Nhưng bản tôi xem ở nhà Tạ Ngôn lại không giống bản này...
Bản lậu...
Nếu là bản lậu thì chẳng liên quan gì đến Tạ Ngôn.
Tôi vùi mình trong gối mềm, ý thức mơ màng, sắp ngủ thì “tích”...
Âm thanh thông báo yếu ớt như một cú gõ thật mạnh vào dây thần kinh của tôi, khiến tôi run lên, bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Có người quẹt thẻ mở cửa phòng tôi...
“Cạch”...
Tiếng dây xích chống trộm bị kéo căng. Trong bóng tối, tôi run rẩy, ký ức quá khứ hiện lên rõ mồn một.
Cũng là một đêm khuya, tôi tham gia xong buổi ký tặng, một mình ở khách sạn.
Có người gõ cửa, là một độc giả nhiệt tình đến xin chữ ký, tôi không hề phòng bị, lấy bút ra chuẩn bị ký tên thì anh ta đột nhiên ôm chầm lấy tôi, vật tôi xuống thảm.
Tôi không bao giờ quên được ánh mắt đó.
Như một con thú hoang mất hết nhân tính, cuồng loạn.
Anh ta nói: “Lệ Chi, anh theo dõi em lâu rồi, cho anh chút phúc lợi đi.”
Nếu không phải tiếng hét thất thanh của tôi kinh động đến những người khác, có lẽ cuộc đời tôi đã bị hủy hoại trong tay kẻ đó.
Lúc này, cánh cửa cứ đóng mở liên tục, dây xích chống trộm bị kéo căng, phát ra tiếng “cạch cạch”.
Toàn thân tôi lạnh toát, bật sáng màn hình.
Tôi phải báo cảnh sát...
Nhưng tay run đến mức không làm gì được.
Không ai cứu tôi được cả...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/du-do-thay-ta-nga-khoi-than-dan/chuong-14.html.]
Tôi cuộn tròn người lại, ngay trước khi ngón cái nhấn nút gọi, tôi nghe thấy câu nói mà cả đời này tôi không thể nào quên được: “Em làm gì ở đây?”
Giọng nói lạnh lùng, ngắn gọn đầy uy lực của Tạ Ngôn vang lên từ bên ngoài.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi tuôn rơi, bật khóc nức nở.
Giọng Tiểu Trương vọng vào từ khe cửa:
“A... Cô Sầm mượn sách của em, em đến lấy sách... Nếu thầy đã đến rồi thì em không làm phiền nữa.”
“Đứng lại, đưa thẻ phòng đây.” Tạ Ngôn gọi anh ta lại.
Một trận sột soạt vang lên, bên ngoài lại trở nên yên tĩnh.
Tôi vội vàng vén chăn, chạy chân trần ra ngoài, vừa khóc vừa gọi: “Tạ Ngôn...”
Anh đứng ngoài khe cửa, lộ ra một góc áo khoác màu nâu, gương mặt đầy mệt mỏi nhìn tôi.
Giây phút này, trông anh còn sáng chói hơn cả ánh trăng trên trời.
Tôi mở dây xích chống trộm, nhào vào lòng Tạ Ngôn, toàn thân run rẩy.
Tạ Ngôn ôm tôi lên để tôi giẫm lên giày anh, sau đó anh đưa tôi vào phòng, đóng cửa lại.
“Anh ở đây... đừng sợ...”
Nỗi sợ hãi được giảm bớt, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, miệng thút thít.
“Em nhớ anh lắm.”
Tạ Ngôn hôn lên tóc tôi: “Anh cũng nhớ em.”
Căn phòng im lặng, Tạ Ngôn không nói gì nhưng lại như đã nói hết tất cả.
Đi xe cả ngày lẫn đêm, tôi rất mệt mỏi, anh cũng vậy.
Anh không tắm, trên người thoang thoảng mùi gió thu và lá rụng.
Tạ Ngôn ôm tôi nằm trên giường, vỗ nhẹ lưng tôi: “Ngủ đi, muộn rồi.”
“Chuyện của anh vẫn chưa được giải quyết xong đúng không?” Tôi gối đầu lên n.g.ự.c anh, hai tay ôm chặt eo anh không chịu buông.
Tạ Ngôn ừ một tiếng, tôi nghe thấy tiếng n.g.ự.c anh rung lên, nhắm mắt lại.
“Em mệt lắm rồi nhưng vẫn muốn nói chuyện với anh. Thực ra, em biết là... bản lậu...”
Tôi còn chưa nói hết câu tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Tôi ngơ ngác ngồi dậy, gọi “Tạ Ngôn”.
Đầu óc mơ hồ, không biết đêm qua là mơ hay thật.
Cửa mở, anh xách cơm trưa vào, gọi tôi: “Dậy ăn cơm thôi.”
Thấy tôi vẫn đang ngẩn người, anh bước tới, búng lên trán tôi, cười nói: “Ngốc rồi à?”