Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đốt Cháy Lãng Mạn - Chương 31.

Cập nhật lúc: 2025-01-31 03:48:13
Lượt xem: 0

Ngực hắn và sống lưng cô gần như không có một chút khoảng cách, trên người hắn mang theo hơi thở đặc biệt kia, cũng nháy mắt tản ra xung quanh cô.

"Băng gạc băng dính cũng không cần đâu." Giọng Chu Khởi vang lên ở phía trên đỉnh đầu cô, "Tôi chỉ là bị trầy da, không phải là bị thương đổ máu."

Hứa Nùng ban đầu vốn bởi vì hắn đột nhiên tới gần mà có chút căng thẳng, lúc này nghe hắn nói xong, càng cảm thấy xấu hổ, trong khoảnh khắc cũng hiểu được bản thân phản ứng có chút quá mức.

Cô cố gắng bình tĩnh nói với ông lão chủ hiệu thuốc: "Ông đổi giúp cháu băng gạc cùng băng dính thành băng dán cá nhân Tieba ạ."

Sau khi thanh toán xong, Hứa Nùng đẩy Chu Khởi ra chạy ra khỏi hiệu thuốc trước. Người phía sau giống như là không có việc gì, hai tay đút túi, bên miệng treo nụ cười chậm rì rì đi ra ngoài.

Ông lão nhìn dáng vẻ Chu Khởi như vậy, là người từng trải, lắc lắc đầu, "Ôi, thằng nhóc này, hiện tại bắt nạt người ta như vậy, có ngày cháu sẽ hối hận. Giờ người theo đuổi được rồi, không có sợ hãi gì nữa, chờ đến lúc người ta không để ý đến cháu nữa, để xem cháu làm sao?"

Chu Khởi không thèm để ý chút nào, thậm chí ý cười bên miệng còn nhiều hơn.

"Vậy thì lại theo đuổi một lần nữa."

——————————

Địa phương vắng vẻ ở thành phố điện ảnh không nhiều lắm, đi qua đi lại toàn là người.

Hứa Nùng đầu đội nắng, không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ có bậc thang râm mát.

Cô xoay người nhìn về phía Chu Khởi, chỉ chỉ bên đó, "Ngồi kia nhé?"

"Cũng được."

Hứa Nùng thấy hắn không từ chối, liền dẫn đầu đi tới bên đó. Cô lấy ra một túi khăn giấy, lôi ra hai tờ, chia ra phủ lên trên bậc thang.

Hai tờ khăn giấy cách nhau khoảng cách còn khá xa, Chu Khởi rủ mí mắt, nhìn thoáng qua.

"Ngồi ở đây bôi thuốc cho tôi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Hứa Nùng gật gật đầu, có chút nghi hoặc, hắn vừa nãy không phải đã đồng ý sao? Đột nhiên vì sao lại hỏi như vậy?

"Em cách tôi xa như vậy làm thế nào mà bôi thuốc?"

Hứa Nùng nhìn thoáng qua hai tờ giấy trên bậc thang, trong đầu có chút do dự, xa sao? Rất tốt đi?

Có điều, cô cũng không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ này mà bắt bẻ hắn, cong eo nhỏ xê dịch một trang giấy sang bên cạnh, đại khái cách hai ba cm khoảng cách đi.

Tiếp theo cũng không quan tâm phản ứng của hắn nữa, trực tiếp ngồi xuống.

"Được rồi, giờ cách không xa nha, anh lại đây ngồi đi."

Giọng nói của Hứa Nùng nhẹ nhàng mềm mại, giọng điệu kia càng giống như là dỗ dành một đứa bé đang giận dỗi, Chu Khởi nghe được hai mắt híp lại.

 

Hắn sải đôi chân dài bước về phía trước, đá tờ khăn giấy còn lại kia đến bên cạnh, khom lưng xuống trực tiếp ngồi ở bên cạnh Hứa Nùng, một chân khẽ chạm vào chân cô.

Tiếp theo, liền thấy hắn ngả về phía sau, hai khuỷu tay nhẹ đặt trên bậc thang cao hơn sau lưng.

"Lúc này mới được gọi là cách không xa."

"..."

Hứa Nùng cảm thấy dáng vẻ hắn như vậy rất vô lại, chỉ muốn nhanh chóng bôi xong thuốc rồi quay về, cũng không nói nhiều, chỉ hơi hơi xê dịch chân mình sang bên cạnh.

"Đưa tay qua đây."

Bởi vì tư thế của Chu Khởi, Hứa Nùng sau đó chỉ có thể nghiêng người qua bôi thuốc cho hắn.

Hắn giơ tay lên, Hứa Nùng cố gắng hết sức không trực tiếp đụng vào làn da trên tay hắn, mà là cầm rượu sát trùng chà lau từng chút một, sợ lau không sạch sẽ, cô lại cầm bông vải sạch sẽ dính một ít nước tiêu độc để lau.

Khi nước tiêu độc tiếp xúc với miệng vết thương, có bọt khí màu trắng nổi lên, cô nhìn mà cũng thấy khó chịu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Đau không?"

Chu Khởi liếc nhìn vết thương không có cảm giác gì trên mu bàn tay, "À."

Loading...