DI SẢN BẤT NGỜ - Chương 14 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-06-30 00:34:16
Lượt xem: 548
**14.**
Sau này tôi nghe người trong bệnh viện nói, Mạnh Tâm Nhiên phát bệnh.
Giống như Vương Phượng Kiều, bác sĩ nói tim của cô ta bị dị dạng bẩm sinh, và bệnh này có tính di truyền.
Đây cũng là lý do tại sao năm đó Vương Phượng Kiều chọn tráo đổi cô ta với tôi, vì một khi phát bệnh, sẽ cần một khoản tiền lớn để duy trì sự sống.
Ba nghìn vạn có nhiều không? Không, ba nghìn vạn không thể cứu sống cô ta, chỉ có thể chờ chết.
Cơn nhồi m.á.u cơ tim của Vương Phượng Kiều là một tai nạn, bác sĩ lúc đó đã nói rằng với mức độ dị dạng của tim bà, sống được đến tuổi này đã là một kỳ tích.
Sáng hôm đó ở ICU, tôi thấy bà tỉnh lại.
Bác sĩ nói đó là ánh sáng lóe lên trước khi chết, không còn nhiều thời gian nữa, bảo tôi có gì muốn nói thì nói đi.
Dù chỉ là ánh sáng lóe lên cũng được.
Có những chuyện, trước khi bà đi, tôi phải nói rõ với bà.
Tay tôi nắm chặt ống thở của bà, nhẹ nhàng kể lại tất cả những gì tôi biết.
"Ngày mai, tôi sẽ đi tìm mẹ ruột của mình, tiện thể gặp con gái của bà, bà thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/di-san-bat-ngo/chuong-14-het.html.]
Vương Phượng Kiều lập tức tim đập mạnh, thở dốc.
Tôi nhìn bà, nhìn bà vật vã trên giường bệnh, như cá rời nước.
Máy theo dõi tim kêu bíp bíp liên hồi, đường cong rung chuyển điên cuồng.
Rồi chuyển thành một đường thẳng.
Mọi thứ kết thúc.
Đời người rộng lớn, thời gian như cát, luôn có thể che giấu nhiều sự thật.
Nhưng cũng luôn có người chọn cầm kiếm tiến về phía trước, vượt qua chông gai, đón nhận sự thật.
Khi bước ra khỏi tòa án, ánh mặt trời xuyên qua đám mây, một luồng sáng vàng rơi xuống người ở phía xa.
Bà Trần Minh Nguyệt đứng trong ánh sáng, vẫy tay với tôi.
"Đi thôi, mẹ đưa con về nhà."
Tôi nắm lấy tay bà.
"Dạ, mẹ, con về nhà rồi."