Đào Lý Bất Điềm - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-11-20 04:46:29
Lượt xem: 1,583
08
Từ bệnh viện bước ra, trời bắt đầu đổ mưa.
Chiếc xe đậu khá xa, tôi đứng nhìn mưa mà rầu rĩ, thì Trần Trần gọi điện đến.
Cô ấy vừa khóc vừa gào:
"Thư Đào, tớ lại phải làm thêm giờ, cậu tiện đường qua xem giúp con trai tớ nhé!
"Nó ở bệnh viện thú y một mình, không biết có ổn không, nó sợ nhất là mưa với sấm sét!"
Bệnh viện thú y nơi Trần Trần gửi chú chó con nằm ngay bên cạnh.
Tôi nhắm thẳng cánh cửa bệnh viện thú y, lao vào màn mưa.
Cửa mở ra từ bên trong, tôi ướt như chuột lột, bị một bàn tay kéo vào trong nhà.
Người đó đưa tôi một chiếc khăn tắm.
Tôi vừa lau nước mưa trên đầu vừa cảm ơn:
"Cảm ơn, cảm ơn…!"
Ngẩng đầu lên, người trước mặt có làn da trắng, dung mạo thanh tú, đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Là Lý Mặc.
"Bác sĩ Lý? Sao anh lại ở đây?"
"Tôi là bác sĩ ở đây."
"Không phải anh làm ở bệnh viện nhân dân bên cạnh sao?"
"Đã bao giờ cô thấy bệnh viện nhân dân nào có khoa nội động vật chưa?"
Lý Mặc nhìn tôi với vẻ bất lực.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi cũng hơi đờ người.
"Thế tại sao mấy cô y tá ở bệnh viện bên cạnh lại biết anh?"
"Vì viện trưởng là ba tôi."
À, ra thế.
Tôi đã nói rồi, cá mà Tô Duyệt Cẩm nuôi chắc chắn không chỉ có vẻ ngoài.
Sau khi xem xong chú chó, tôi ngồi ở cửa sổ, uống ly cà phê mà Lý Mặc pha.
Ba năm trước, cũng chính tại nơi này, tôi phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa Triệu Tử Cẩm và Tô Duyệt Cẩm.
Hai người họ ôm một chú chó, vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ.
Ánh mắt Triệu Tử Cẩm nhìn con ch.ó còn dịu dàng hơn nhìn tôi.
Bỏ sự nghiệp để lao vào hôn nhân là quyết định sai lầm nhất của đời tôi.
Nhưng may mắn là, tôi không từ bỏ việc tập luyện.
Hôm đó, chính bằng nắm đ.ấ.m của mình, tôi đã cho hai người họ biết thế nào là "ác giả ác báo".
Nghĩ đến đây, tôi hỏi Lý Mặc:
"Bác sĩ Lý, anh làm ở đây bao lâu rồi?"
Lý Mặc đáp:
"Ba năm rồi."
Tôi ngạc nhiên:
"Ba năm qua, tôi cũng đến đây rất nhiều lần, sao không hề có ấn tượng về anh?"
Sắc mặt Lý Mặc thoáng không vui:
"Trong mắt cô có nhìn thấy ai khác đâu."
"Thế anh có ấn tượng gì về tôi không?"
"Tất nhiên là có." Lý Mặc trầm ngâm một lát, rồi bất ngờ mỉm cười.
"Nắm đ.ấ.m của cô rất cứng, tư thế đánh người rất ngầu. Sau lần đó, mỗi lần cô đến đây, ai cũng thu mình lại mà sống."
Thời gian đúng là liều thuốc tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dao-ly-bat-diem/phan-5.html.]
Những vết thương từng khó lành, sau ba năm bị dòng đời cuốn trôi, giờ đây đã thành sẹo, thậm chí có thể thoải mái mang ra nói đùa.
Tôi bật cười:
"Gần đây có một quán ăn rất ngon, anh có muốn thử không? Vừa ăn vừa trò chuyện."
Lý Mặc đáp:
"Được thôi, cô mời, tôi trả tiền."
09
Quán ăn nằm sâu trong con hẻm.
Lý Mặc che một chiếc ô, tôi và anh cùng đi bộ đến đó.
Vừa gấp ô lại, một đôi "tiên đồng ngọc nữ" xuất hiện trước mắt tôi.
Là Triệu Tử Cẩm và Tô Duyệt Cẩm.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều im lặng.
Nếu sự xấu hổ có hình dạng, chắc chắn chính là bốn người chúng tôi lúc này.
Triệu Tử Cẩm nhìn tôi, lông mày nhíu chặt.
Tôi hơi chột dạ, giải thích:
"Hai người lớn chung một chiếc ô, nên đành chen chúc chút thôi."
Triệu Tử Cẩm hừ lạnh:
"Chen chúc có vẻ hơi quá mức gần gũi rồi đấy."
Lý Mặc nhìn tôi:
"Cô đang giải thích gì thế? Có cần phải giải thích không?"
Triệu Tử Cẩm nói:
"Tại sao không? Cô ấy và tôi còn chưa chính thức ly hôn."
Lý Mặc liếc nhìn Tô Duyệt Cẩm bên cạnh anh ta, cười nhạt:
"Anh cũng biết mình chưa ly hôn sao?"
Bầu không khí lập tức đóng băng.
Không hiểu gần đây tôi phạm phải thần thánh nào mà đi đâu cũng gặp cảnh éo le thế này.
Triệu Tử Cẩm nhìn tôi, nói:
"Theo tôi lại đây."
Tôi chậm chạp bước theo.
Phía sau vang lên tiếng chất vấn của Tô Duyệt Cẩm:
"Tôi mời anh ăn một bữa cũng khó như lên trời, thế mà anh lại đến đây ăn cùng cô ta. Sao thế, khẩu vị thay đổi rồi, thích lái máy bay hơn à?"
Lý Mặc bình tĩnh đáp:
"Cô không phải cũng bằng tuổi cô ấy sao?"
Tô Duyệt Cẩm gắt:
"Tôi và cô ta sao giống nhau được…"
Lý Mặc nhanh chóng tiếp lời:
"Đúng, cô ấy trông trẻ hơn cô."
Tô Duyệt Cẩm nhảy dựng lên:
"Cô ta kết hôn mười năm, có cả đứa con chín tuổi rồi!"
Lý Mặc đáp:
"Ồ, cô cũng biết cô ấy có gia đình, có con sao."
Nghe mà tôi phải khâm phục sát đất.
Làm sao một người có thể nói chuyện độc miệng đến mức này chứ?
Tôi thật muốn được sống chua ngoa như thế một lần.