Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đám thú con nhặt về đều là phản diện - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-07 00:04:44
Lượt xem: 6

"Người đâu rồi?”

“Mới nãy còn ở đây mà, sao chưa gì đã lặn mất tăm rồi?”

Hai bóng người đè thấp âm giọng nôn nóng trong cổ họng, lén lút bước nhanh hai bước, cố gắng tìm người để cướp giật.

Nguyễn Thời Thanh nín thở, cơ thể dán sát lên vách đá, một góc sườn khuôn mặt lộ ra chiếc bóng xuống mặt đất.

Đối phương có hai người, cơ thể cường tráng.

Đáng giá thực lực hai bên, Nguyễn Thời Thanh quyết định ra tay trước lấy lợi thế. Khi trước cậu làm việc trong viênn nghiên cứu phụ thuộc quân đội, khi rảnh rỗi họ sẽ được các huấn luyện viên quân đội dạy chút kỹ xảo chiến đấu để phòng thân.

Vừa hay, thành tích môn đấu vật của Nguyễn Thời Thanh cực kỳ tốt.

Cậu mò mẫm vách tường gập ghềnh, cầm cục đá nhỏ lên, nhẹ nhàng ném về phía trước. Cục đá rơi xuống đất tạo ra tiếng vang rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để hấp dẫn sự chú ý của một trong hai người, đối phương nhẹ bước tiến lại kiểm tra.

Đúng lúc này, Nguyễn Thời Thanh bước ra, tấn công.

Cú đ.ấ.m đầu tiên nhắm vào mũi đối phương, nhân lúc tên đó đau đớn nhắm mắt lại thì chân lên, hung dữ đá xuống thềm cầu thang. Thềm đá chật hẹp lại cực kỳ ẩm ướt, té ngã bình thường đã đủ ăn khổ rồi chứ đừng nói là lăn xuống.

Người kia thấy em trai bị đá lăn xuống bậc đá, hoảng sợ chạy tới, kết quả chính tên đó cũng đứng không vững, trượt chân ngã xuống. Hai anh em ôm nhau lăn thành một cục.

Nguyễn Thời Thanh: “……?”

Cậu cũng ngạc nhiên, không ngờ có thể dễ dàng giải quyết hai tên khoẻ mạnh như vậy. Cậu nhấc người máy nhỏ lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên dưới. Nguyễn Thời Thanh đang định quay đầu bỏ đi, thì bên dưới chân cầu thang u tối vang lên tiếng khóc nức nở.

Ban đầu tiếng khóc rất nhỏ, về sau lại biến tướng thành gào lên, cuối cùng thành một bản song ca kêu gào.

???

Không thể nào chứ? Cậu đáng người ta tới khóc luôn à?

Nguyễn Thời Thanh trợn mắt há hốc mồm, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn theo tinh thần nhân đạo nhân ái, cậu quyết định xuống xem thử.

Đánh người là không tốt.

Nguyễn Thời Thanh lấy đèn pin tự chế trong túi quần ra soi sáng, bước xuống mười mấy bậc, hai bóng người cao lớn ngồi bệt trên mặt đất ôm đầu khóc lóc.

Vì khóc nên đôi tai đen tròn của gấu trên đỉnh đầu run rẩy.

Trông vừa thảm lại vừa buồn cười.

Nguyễn Thời Thanh nhéo lên tai cún con trong lòng, cố gắng nhịn cười.

Cậu hắng giọng, ra hiệu cho người máy phiên dịch lại: “Hai người ổn không vậy?”

Hai người đàn ông cao lớn ngừng khóc, người anh cả mạnh mẽ quẹt mũi, nhìn cậu: “Còn muốn đánh bọn tôi à?”

Người em cũng tiếp lời: “Bọn tôi đi cướp thì sai thật, nhưng đó là vì không còn cách nào không. Bọn tôi chưa lấy được tiền công, đã phải nhịn đói ba ngày liên tiếp rồi.”

Nói rồi, chiếc bụng bẹp dí trống trơn cũng không chịu cô đơn, liên tục vang lên tiếng ọt ọt nho nhỏ.

Hai anh em nắm tay nhau, đôi mắt đẫm nước, trông như sắp khóc tiếp.

Đói bụng, làm việc thật sự rất khó khăn.

Ư, hu hu hu hu QAQ.

Nguyễn Thời Thanh:……

Sao người cao lớn như vậy có thể rơi vào tình cảnh thảm hại như này thế?

Xét thấy hình ảnh hai con gấu lớn đau khổ ôm nhau khóc lóc thật sự quá cảm động (?), Nguyễn Thời Thanh do dự, cuối cùng vẫn quyết định đưa hai ống nước dinh dưỡng cho họ: “Nè. Ăn no rồi tìm công việc đứng đắn mà làm, đừng học đòi ăn cướp nữa.”

Ngộ nhỡ đụng chúng kẻ xấu xa hơn, không chi không mềm lòng tha thứ như cậu, khéo còn bị cướp ngược.

Người em trai thấy ống dinh dưỡng, ánh mắt tràn ngập khát vọng, nhưng không duỗi tay ra nhận, lại ngập ngừng nói: “Bọn tôi lỡ chọc phải người khác, không tìm được việc.”

Chuyện này phải bắt đầu nói từ công việc lúc trước của họ. Vốn dĩ lúc trước cả hai theo học nghề ở một cửa hàng sửa chữa. Theo nguyên tắc ở đấy, muốn học nghề cần phải đưa năm nghìn tinh tệ làm học phí. Dạy là hiểu, chỉ cần nửa năm là học thành nghề, sau đó có thể chọn ở lại làm việc trong cửa hàng, lương tháng là một nghìn rưỡi tinh tệ.

Hành tinh rác 3024, có rất nhiều cửa hàng sửa chữa như này. Trình độ sinh hoạt của cư dân không cao, đồ dùng máy móc trong nhà đều phải ra ngoài sửa chữa, hầu hết đồ dùng là đến từ bãi rác. Chúng rất dễ bị hỏng hóc, vì thế các cửa hàng sửa chữa cũng làm ăn phát triển hơn hẳn.

Hai anh em bọn họ tính toán thật kỹ, cảm thấy đây là cuộc mua bán có lời, nên đã móc toàn bộ tiền trong nhà ra đóng học phí, học nghề ở một cửa hàng sửa chữa nọ.

Những nửa năm trôi qua, bọn họ vẫn mãi dậm chân ở vị trí trợ lý học nghề. Sau khi kết thúc khóa học, chủ tiệm giữ lại bọn họ, nhưng toàn phải làm những việc nặng nhọc dơ bẩn. Liên tiếp ba tháng, ngoại trừ hai ống dinh dưỡng mỗi ngày, cả hai vẫn chưa nhận được một tinh tệ nào cả.

Lúc này, hai anh em mới cảm thấy có gì đó không đúng, bắt đầu đòi tiền lương.

Kết quả ông chủ Cardrew với đội trưởng tuần tra nội thành có quan hệ, không chỉ không trả tiền, mà còn tìm người đánh đuổi họ đi. Sau đó còn đe dọa những người khác, không cho phép ai thuê mướn hai anh em nữa.

Hai anh em không tìm được công việc đứng đắn nào cả, chỉ có thể đi ra bãi rác lục lọi đồ đáng giá để bán. Nhưng người mua nghe nói tới chuyện của họ, hoặc là không mua, hoặc là ép tới giá thấp nhất. Hai anh em đau khổ cố gắng được một tháng rưỡi, bị ép tới đường cùng, lúc này mới đi theo dõi một người đơn độc như Nguyễn Thời Thanh.

Kết quả không ngờ tới, Nguyễn Thời Thanh trông thì gầy yếu, vậy mà lại cực kỳ hung dữ, đánh người mẹ nó rất đau.

Người anh trai khụt khịt một tiếng, cảm giác tức giận vì chuyện cũ khuất nhục bị khơi dậy, mang theo giọng mỗi dày đặc mà nói: “Chúng ta đi tìm Cardrew, lão khiến chúng ta sống không yên, chúng ta cũng khiến hắn sống không yên!”

“Đúng vậy, đầu trọc thì sợ gì bị nắm tóc!” Người em nói.

Hai anh em nâng nhau dậy, làm bộ chuẩn bị đi c.h.ế.t chùm cùng với Cardrew.

“……”

Nguyễn Thời Thanh tự nhủ, hai anh em này bị bắt nạt tới như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, thật sự quá ngờ nghệch.

Nhưng cũng may không phải là người xấu, thật ra còn có thể kiểm tra một chút.

“Tôi cũng đang cần tìm hai người làm việc cùng mình.” Nguyễn Thời Thanh mở miệng ngăn bước hai người lại.

Thật ra Không phải cậu muốn lo chuyện bao đồng, mà vì ở nơi xa lạ này, dù gì cũng nên kiếm một nơi đặt chân. Xác tàu không gian ngoài bãi rác có thể lợi dụng một chút, nhưng một mình cậu làm thì rất mệt. Hai người này lại cao lớn, vừa đúng lúc.

Hơn nữa cậu đang định bí mật bán nhanh động cơ cùng điều khiển đi, nếu hai anh em này có thể thông qua kiểm tra, việc này có thể giao lại cho họ.

Nguyễn Thời Thanh nhanh chóng quyết định, chủ động đưa điều kiện: “Mỗi ngày một trăm tinh tệ cùng hai ống dinh dưỡng, một người. Thử việc một ngày trước, nếu làm tốt, sau này có thể tăng lương cho hai người.”

Mỗi ngày một trăm tinh tệ không tính là nhiều, nhưng đối với hai người cùng đường như họ mà nói, không khác gì là đưa than vào ngày tuyết.

Hai anh em lau nước mắt nước mũi, nếu không phải trên người còn đau nhức, chắc chắn còn muốn giơ cao Nguyễn Thời Thanh lên xoay vài vòng.

Người em trai nhìn thiếu niên gầy yếu trầm ổn trước mặt, theo bản năng đưa tay sờ mũi.

A, đau quá.

Ba người chốt xong việc, liền cùng nhau rời khỏi chợ đen.

Hai anh em một trái một phải đi theo Nguyễn Thời Thanh. Anh trai Hùng Phương Phương tương đối trầm ổn, không nói quá nhiều. Em trai Hùng Viên Viên lại là một tên nói lắm, miệng không ngừng mấp máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dam-thu-con-nhat-ve-deu-la-phan-dien/chuong-4.html.]

Nguyễn Thời Thanh cũng không chê phiền, ngược lại còn thu được một chút tin tức hữu ích trong câu chuyện của anh ta.

A hi hi

Như việc nơi ở hiện tại của họ chỉ là ngoại thành, ở phía đông còn có một toà nội thành, yên ổn xa hoa, nhưng phải có thân phận lớn mới có thể tiến vào. Hoặc việc tên mặt rắn mà cậu gặp lúc trước tên là Hornik, là ông trùm phía nam ngoại thành. Ông ta là một tên âm hiểm xảo trá lại hay ghi thù, hình thú là rắn Mamba đen khổng lồ.

“Đến cả Cardrew cũng không dám tùy tiện trêu chọc Hornik.” Hùng Viên Viên nói, “Răng nanh của Hornik có kịch độc, không ai tình nguyện đối chọi với ông ta cả. Ngoại trừ ông trùm phía bắc, Marin, hinh thú của Marin là chim ưng Alda khổng lồ...”

Còn chưa dứt lời, Hornik hung dữ chạy tới từ phía xa, chuẩn xác đi tới chỗ của ba người họ.

Đúng là vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đã tới.

Hai anh em căng thẳng, che chắn bảo vệ Nguyễn Thời Thanh sau lưng mình, cẩn thận không để cậu bị đụng thương.

Nguyễn Thời Thanh đứng im không nhúc nhích, ánh mắt lại ra hiệu cho hai người đứng sang một bên. Hai anh em do dự một chút mới từ từ lùi ra sau.

Hornik hiển nhiên tới đây để tìm Nguyễn Thời Thanh.

Linh kiện còn lại của Bạc Hạc đã được ông ta sai cấp dưới tháo gỡ hết sạch, khi mang tới tiệm sửa chữa thì thợ lại nói hỏng hóc quá nặng, không thể sửa được.

Mặc dù là linh kiện quý giá, nhưng một khi đã hỏng thì cũng chẳng đáng tiền.

Phí phạm cả một ngày bận rộn ở bãi rác, quay về còn không thu lại nổi được một trăm tinh tệ. Hornik rất tức giận. Ông ta nghi ngờ đứa nhóc dẫn đường cho mình đã bán thông tin cho một người khác trước. Vì thế bộ điều khiển của động cơ của “Bạc Hạc” mới bị lấy đi sớm như vậy.

Sau khi tách khỏi Nguyễn Thời Thanh, ông ta cũng sai người đi tìm một lượt, hòng bắt về tra khảo. Sau khi cấp dưới báo tin Nguyễn Thời Thanh ở đây, ông ta đã ngay lập tức dẫn vài người vội vàng chạy tới.

Nguyễn Thời Thanh cũng sớm đoán ra được tình cảnh này. Cậu ôm chặt người máy nhỏ rách rưới trong lòng, hạ thấp vai, giả vờ sợ hãi nhìn Hornik, giống như vừa làm một chuyện trái với lương tâm vậy.

Hornik cũng lười quan tâm cậu nghĩ gì, ông ta nắm cổ áo nhấc cậu lên, quát: “Mi còn bán tin tức Bạc Hạc cho ai nữa hả?”

Ông ta tự cho rằng thiếu niên trước mặt không có gan giấu linh kiện đi, thậm chí có khi cậu còn không biết chỗ tháo gỡ bộ linh kiện đó. Khả năng cao là trước khi gặp nhau, cậu đã bán tin tức cho một người khác rồi.

“Không, không ai cả.” Nguyễn Thời Thanh thông qua người may phiên dịch lại ngôn ngữ, giọng người máy ngắc ngữ, càng khiến cậu trông có vẻ chột dạ hơn.

“Nếu mi không nói thì ta sẽ g.i.ế.c mi luôn.” Hornik cười lạnh một tiếng, lưỡi rắn phân tách thè ra, đôi răng nanh sắc nhọn ngo ngoe rục rịch.

Nguyễn Thời Thanh như bị doạ sợ, thân thể run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn cắn răng đáp: “Dù có nói thì tôi cũng sẽ c.h.ế.t mà thôi.”

Rõ ràng đã sợ hãi tới cực hạn rồi, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng giữ im lặng.

Hornik lại không cảm thấy cậu can đảm gì, ông ta suy tư nghĩ, kẻ duy nhất dám động tay động chân ở khu vực phía nam của ông ta, chỉ có thể là kẻ đó: “Là Marin sao?”

Cơ thể Nguyễn Thời Thanh run lên, vẫn cố chấp lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ông, ông không đánh lại người đó....”

“Ha?” Hornik bị chọc cười, âm u nói: “Vậy mi chống mắt chờ xem, ta g.i.ế.c tên đó xong thì sẽ tới lượt mi.”

Nói rồi ông ta hất cậu ra, hùng hỗ dẫn cấp dưới của mình đi về phía bắc.

Nguyễn Thời Thanh bò dậy khỏi mặt đất, liếc mắt nhìn thoáng qua cún con trong áo khoá. Xác nhận thấy nó không bị doạ sợ, lại còn ngẩng đôi mắt lóng lánh nhìn mình, nhịn không được mà cười khẽ.

Nguyễn Thời Thanh: Đứa nhỏ của mình ngoan quá đi àaaaa.

Dung Hành: Hừ, cậu tiếp tục diễn đi.

Nguy hiểm tạm giải trừ, Nguyễn Thời Thanh phủi bụi trên người, sau đó kêu hai anh em gấu vẫn còn ngu ngơ dẫn đường: “Đi thôi, chúng ta tới khu vực phía bắc.”

Hùng Phương Phương đi đằng trước dẫn đường, Hùng Viên Viên dính bên người Nguyễn Thời Thanh, anh ta ngó nghiêng xung quanh, lén lút hỏi: “Sao cậu lại chọc tới Hornik thế?”

“Tôi đâu chọc ông ta.” Nguyễn Thời Thanh sửa đúng, “Nói chính xác, là ông ta chọc tới tôi.”

Cho nên cậu mới đưa ra phản kích hợp lý thôi.

Hùng Viên Viên không hiểu ai trêu chọc ai trước thì khác gì nhau, chỉ lo lắng nói: “Liệu Hornik có tới làm phiền cậu nữa không?”

“Nếu ông ta còn sống, thì chắc là có đấy.” Nguyễn Thời Thanh cũng không quá lo lắng về vấn đề này.

Một người là ông trùm phía nam, một người là ông trùm phía bắc; một rắn một chim ưng. Nghe nói còn là đối thủ một mất một còn mười đời nay. Hiện tại ông ta bị chọc cho điên tiết cả lên, chờ đánh xong trận chắc gì đã còn nhớ tới cậu nữa. Huống chi chuyện đã tìm tới cửa, chờ cậu quen thuộc với thế giới này rồi thì sẽ không cần sợ nữa.

Nguyễn Thời Thanh vui vẻ đi theo hai anh em tới khu vực phía bắc, sau đó liền đá họ đi tìm xác tàu không gian phù hợp. Còn bản thân cậu cùng cún con đi dạo xung quanh tìm một nơi ở, đồng thời làm quen với môi trường xung quanh.

Vì cũng có một bãi rác nên hoàn cảnh sống ở khu phía bắc cũng chẳng tốt hơn phía nam là bao.

Điểm khác duy nhất chính là, chủng tộc ở khu bắc phong phú hơn một chút. Ngoài tộc người Bis ra, còn có một vài con người cổ giống cậu, cũng có cả những người tiến hoá mạnh mẽ.

Bis chính là chỉ những người giống anh em nhà gấu và Hornik. Trên thực tế, họ được phân thành các chủng tộc riêng biệt, dựa theo đặc thù chủng tộc của mình. Nhưng để tiện phân chia cách gọi, tất cả đã thống nhất đó bằng cái tên Bis.

Cậu còn nghe từ miệng Hùng Viên Viên, hành tinh này lệ thuộc vào Đế Quốc Ngân Hà. Đế Quốc rộng lớn, chín khu hành chính lớn kéo dài qua hai mươi tư hành tinh, và có hơn ba trăm hành tinh nhỏ khác chịu quản lý. Tổng cộng có hơn một nghìn chủng tộc khác nhau.

Trong đó, con người cổ như cậu được xếp vào chủng tộc yếu kém nhất. Trong dòng lịch sử phát triển của vũ trụ, dù là người Bis hay người tiến hoá thì đều có thể thích ứng với sinh hoạt ngoài vũ trụ. Chỉ có duy nhất con người cổ là không có chí tiến thủ, vẫn nhỏ yếu như cũ.

Cậu nghe Hùng Viên Viên giải thích, chỉ cảm thấy sự khác biệt giữa con người cổ và người tiến hoá cũng chẳng khác nhau mấy. Thậm chí người tiến hoá vẫn là phát triển lên từ con người cổ, vì sao lại chia thanh hai chủng tộc khác nhau?

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cậu mới hiểu được sự yếu kém của con người cổ trong lời Hùng Viên Viên là có ý gì.

Bên cạnh bãi rác có người tiến hoá làm việc.

Đàn ông thì cao lớn phải hơn hai mét, có thể một mình bê vác xác tàu không gian lớn hơn mình gấp bốn, năm lần. Phụ nữ thấp bé hơn chút, nhưng ít nhất cũng trên 1m8, sức lực trông cũng chẳng kém hơn đàn ông là bao.

Sự đối lập đó, khiến cậu cảm thấy mình thật yếu ớt.

Có vẻ vì thường xuyên không được ăn no dẫn tới thiếu chất, hiện tại cơ thể cậu nhìn cũng chỉ tới 1m75, khung xương tinh tế, càng tăng vẻ yếu đuối dễ bắt nạt.

Đừng nói tới việc bê đồ nặng gấp bốn, năm lần mình, kéo dưới đất còn khó nữa là.

Nhưng Nguyễn Thời Thanh cũng không nhụt chí tí nào. Ở thế giới cũ, suốt chiều dài lịch sử hình thành vũ trụ, dù có rất nhiều chủng tộc mạnh mẽ hơn con người, kẻ vượt qua bài kiểm tra sinh tồn, may mắn dựa vào trí tuệ sống sót sau cùng vẫn chỉ có con người.

Cơ thể con người có thể không đủ mạnh mẽ, bù lại trí tuệ đầu óc vẫn là thứ vũ khí tốt nhất của họ.

Đạo lý này, dù đổi thế giới vẫn sẽ không thay đổi.

Nguyễn Thời Thanh sẽ không hoảng loạn vì thể trạng cơ thể gầy yếu của bản thân. Cậu thản nhiên đi chọn vị trí nhà mới, không quan tâm tới những ánh mắt mơ hồ như có như không, thậm chí là ác ý đánh giá mình.

Chờ cậu chọn được vị trí tốt, hai anh em nhà gấu cũng khiêng về một cabin tàu vũ trụ lớn trở về.

Tác giả có lời muốn nói

Cún con: Nhỏ con nhưng lại rất tốt bụng.

Tiểu Nguyễn: ? Có một lời không thể nói ra

 

 

 

 

Loading...