Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu Rỗi - 6

Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:36:17
Lượt xem: 333

11

 

Khi chiếc vòng cổ xuất hiện trên sàn đấu giá của buổi từ thiện, gã đàn ông ngồi ở hành lang tầng hai hoảng loạn ra mặt khiến tôi bật cười.

 

Đã lâu không gặp, Lam Thanh Sơn. Hy vọng lần này anh đừng ngủm quá sớm.

 

Tôi nâng ly rượu chạm ly với anh ta từ xa.

 

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng để tôi của thời điểm này dần dần đi chệch quỹ đạo số phận an bài.

 

Kế hoạch này không có chút kẽ hở nào.

 

Cô nàng thư ký phẫu thuật thẩm mỹ giả làm tôi lại còn muốn thu thập thêm cả dấu vân tay nữa.

 

Tôi cũng không ngồi yên đợi cô ta tác oai tác quái mà đặt làm một chiếc mặt nạ da người.

 

Hôm trước buổi đấu giá tôi hẹn trước và tự mình đến lấy chiếc vòng cổ, giúp Lam Thanh Sơn hoàn thiện lời nói dối của anh ta.

 

Nói chính xác hơn thì là để mọi chuyện ‘có vẻ’ nhất quán về mặt logic.

 

Dù sao cô nàng thư ký kia đã được tận mắt thấy chiếc vòng cổ bao giờ đâu, cô ta chỉ biết nó được khảm một viên kim cương màu hồng.

 

Trong trí nhớ của mình thì cô ta đã tự tay lấy chiếc vòng cổ ra khỏi két an toàn.

 

Còn sao lại có sự chênh lệch thời gian giữa ngày lấy vòng và ngày mang vòng đi tặng?

 

Không một ai biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-rkua/6.html.]

 

Gia Môn Bất Hạnh

Coi như vận mệnh trêu đùa bọn họ đi.

 

12

 

Ái chà, đòn phản kích của tôi hồi trẻ thật là non nớt đáng yêu. Vừa xem phát sóng trực tiếp tôi vừa nhấp một ngụm trà xanh.

 

Thẩm Giác xáp lại gần, thắc mắc:

 

"Anh muốn hỏi em lâu rồi, sao em lại quan tâm đến cô gái này quá vậy?" 

 

Tôi vân vê dọc theo những vết sẹo trên cánh tay, thở dài: "Cô ấy làm em nhớ tới em ngày xưa." 

 

Thẩm Giác không biết quá khứ của tôi, anh cũng chưa từng dò hỏi điều gì. Những gì anh làm chỉ là lặng lẽ đồng hành bên tôi.

 

Điều này khiến tôi cảm thấy rất an toàn.

 

Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ trước kia của tôi. Tôi đã phải trải qua cả thảy tám cuộc phẫu thuật, khuôn mặt bây giờ chẳng còn nét gì giống hồi xưa nữa.

 

"Anh xin lỗi."  Anh tỏ vẻ tủi thân. Chắc anh tưởng mình lại chạm vào nỗi buồn của tôi nên đành làm nũng để đánh lạc hướng.

 

Tôi bị chọc cười, xoa mặt anh.

 

Anh nghĩ thế cũng đúng thôi. Dù sao thì lần đầu chúng tôi gặp nhau là lúc tôi đang lênh đênh giữa biển với hai vết rạch lớn m.á.u m.e be bét trên mặt.

 

Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ có liên tưởng đây là một người phụ nữ vừa trải qua bể dâu.

 

Loading...