CỨU RỖI CHÍNH MÌNH - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:18:32
Lượt xem: 145
12
Video trong tay tôi quay được khuôn mặt của đám côn đồ, nhưng nếu tôi giao nó ra, bản thân sẽ không thoát khỏi nghi ngờ.
Cảnh sát nhất định sẽ chất vấn tôi, vì sao đã tận mắt chứng kiến còn không gọi điện báo cảnh sát?
Vì vậy, tôi cần phải nghĩ biện pháp khác.
Thử nhúc nhích tay chân đã sớm mềm nhũn, tôi chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy từ nhà hàng xóm truyền tới tiếng động.
Tôi lén nhìn qua cửa sau, không ngờ lại thấy bà ta đang run rẩy bò dậy.
Bà ta không chết?
Vì sao bà ta vẫn chưa chết?!
Kiếp trước đám côn đồ đó hành hạ các con tôi đến chết, vì sao lúc này lại buông ta cho bà ta?!
Như vậy không công bằng!
Tôi run lên, phẫn nộ cũng theo đó mà khuếch tán.
“Lũ trời đánh! Dám cướp tiền của bà! Bà nguyền rủa chúng mày không được c.h.ế.t tử tế! Uống nước sặc chết, ra đường bị xe đ.â.m chết!”
“Chúng mày không thoát được đâu! Trong nhà bà có camera, bà sẽ báo cảnh sát, để chúng mày mọt gông trong tù!”
“Đúng, phải báo cảnh sát!”
Báo cảnh sát? Xem ra bà ta không biết đám côn đồ đó là do chồng mình dẫn về.
Nếu đã như vậy, bà ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Tôi bình ổn lại tâm tình, lặng lẽ lẻn ra khỏi khu ký túc xá Thị chính.
Còn bốn mươi phút nữa, bộ phim sẽ kết thúc.
Tôi quyết định về nhà trước.
13
“A?! Chị à, chuyện chuyện gì xảy ra vậy? Sao chị lại bị thương?!” Tôi lập tức đi đến nhà hàng xóm, đẩy cửa bước vào.
Hàng xóm ngẩng phắt đầu nhìn tôi, hai mắt đỏ sậm, biểu tình hung ác tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi làm bộ hoảng sợ, lùi lại mấy bước.
“Sao ban nãy cô không có nhà?!”
“Tôi? Vừa rồi hai đứa trẻ đánh nhau, để dỗ hai đứa nên tôi đưa chúng đi xem phim. Phim trẻ con thích xem tôi lại không quen, nên mới về nhà trước, không ngờ lại nghe thấy tiếng chị khóc nên qua xem thử.”
Dường như thấy tôi không nói dối, lại muốn tỏ ra bản thân là người bị hại, bà ta không tiếp tục gây sự nữa mà bắt đầu gào khóc, “Em gái, ban nãy cô không ở nhà nên không biết, một đám côn đồ khốn kiếp vào nhà tôi đã cướp tiền còn đánh người!”
“Hả, sao lại như vậy được! Đây là thanh thiên bạch nhật, bọn họ cũng dám hung hăng càn quấy thế sao?”
“Hu hu hu! Ai mà biết được chứ?! Em gái, mười vạn tôi vừa mới rút đã bị bọn chúng cướp sạch rồi! Đó là tiền đặt cọc cho con trai tôi, cứ như vậy đã bị mất rồi!”
Bà ta khóc đến kêu trời lật đất, tôi ở bên cạnh giả bộ an ủi ân cần.
Khóc suốt nửa ngày, cuối cùng bà ta mới lau nước mắt, “Em gái, bọn chúng cũng có qua nhà cô, cô xem trong nhà có bị mất thứ gì không? Đám súc sinh này chính là không buông tha cho cái gì đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-chinh-minh/4.html.]
Tôi gật gật đầu, đi ra đến cửa bỗng quay đầu lại, hạ thật lớn quyết tâm mới mở miệng, “Ban nãy tôi đi trên đường có gặp mấy người nói cái gì mà mười vạn, không biết có phải chính là nói về nhà chị không?”
Hàng xóm đột nhiên đứng bật dậy túm lấy tay tôi, “Đúng, chính là bọn chúng! Bọn chúng đi hướng nào? Cô có thấy không?”
Tôi rút tay lại, lắc đầu, “Không, nhưng tôi thấy bọn họ không giống người tốt nên đã ghi âm lại, chị có muốn nghe thử không?”
14
Khi tôi tới rạp chiếu phim, bộ phim vừa lúc kết thúc.
Tôi đứng chờ tại chỗ một chút, lập tức thấy con trai nắm tay con gái dẫn ra ngoài, trên hai khuôn mặt ngây thơ là nụ cười rạng rỡ.
Vừa thấy tôi, hai mắt lập tức sáng rực, vội vàng gọi một tiếng “Mẹ!” rồi chạy về phía tôi.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc tới như vậy!
Tốt quá, chúng tôi vẫn còn sống!
Tôi gọi điện thoại cho chồng, biết một giờ nữa anh sẽ về tới nhà, bèn dẫn các con đi ăn kem, thuận tiện chờ anh về sẽ cùng trở lại nhà.
Khi chúng tôi về đến nơi, mọi người trong khu đang tụ lại trước cửa nhà hàng xóm, xôn xao nghị luận nói nhà bên cạnh gặp phải cướp, nhưng khi cảnh sát tới lại nói là nhầm lẫn, nhất định không chịu khai.
Không có thương vong, chủ nhà lại không chịu nói, cảnh sát không có biện pháp, đành thu đội trở về.
Tôi đương nhiên biết vì sao bà ta muốn hủy báo án.
Thời gian trước, bà ta gặp ai cũng khoe khoang con trai thi công chức, thành tích rất tốt, nhất định có thể đỗ, còn nói sau khi có kết quả sẽ cho con tiền đặt cọc mua nhà.
Hôm nay bà ta rút tiền chuẩn bị đặt cọc, như vậy chứng minh hắn đã thi đỗ công chức.
Bây giờ nếu cảnh sát phát hiện đám côn đồ kia là do chồng bà ta dẫn về, mười vạn kia mất trắng là chuyện nhỏ, con trai bà ta cũng sẽ vì người cha phạm pháp mà công lao đổ sông đổ bể!
Nhàn cư vi bất thiện
Bà ta không ngốc, chút lợi hại đó vẫn có thể tính toán rõ ràng.
Nhưng, cho dù bà ta không báo cảnh sát, cũng tuyệt đối không để yên cho chồng mình!
15
Buổi tối hôm đó, chúng tôi đang xem tivi, nhà bên chợt truyền tới tiếng cãi vã rất lớn.
“Con mụ điên này! Cô muốn làm gì?!”
“Tôi muốn làm gì? Ông tự hỏi lương tâm mình đi! Lão súc sinh, háo sắc vô sỉ bà đây có thể nhịn, vậy mà ông còn dám đánh bạc?! Nói, đám côn đồ hôm nay có phải do ông dẫn về không! Mười vạn của tôi đâu?! Mau trả cho tôi ngay!”
“Cô nói điên khùng cái gì vậy? Côn đồ nào? Tôi không biết, cô đừng có phát điên ở đây! Tiền không phải cô giữ sao? Liên quan gì đến tôi? Còn muốn đổ lên người tôi, có phải cô đã lén lút cho em trai mình không? Con mụ khốn kiếp, cái gì cũng mang về nhà mẹ, xem ông đây có đánh c.h.ế.t cô không?!”
“A a a!!! Tôi liều mạng với ông! Đồ súc sinh không cha không mẹ! Dám dẫn đám côn đồ đến đây cướp tiền, còn hắt nước bẩn lên người tôi!”
Chồng tôi khó hiểu hỏi tôi, “Nhà bên làm sao vậy? Có người chồng nào lại hợp tác với côn đồ để cướp tiền nhà mình chứ? Người phụ nữ đó mất tiền nên phát điên rồi sao? Mà ông chồng này cũng thật buồn cười, trợ cấp cho nhà mẹ vợ thì sao vậy? Mẹ vợ nuôi vợ vốn không dễ dàng, nên giúp thì cứ giúp chứ.”
Sau đó, anh ôm tôi vào lòng, “Vợ à, nếu em rảnh rỗi thì thỉnh thoảng về thăm cha mẹ một chút, hai người đã có tuổi rồi, phải dành thời gian ở bên họ.”
Uất ức trong lòng chợt dâng trào như thác lũ, tôi ghé vào n.g.ự.c anh, khóc đến hôn thiên địa ám.
Nhân lúc hai con đang mải xem tivi, tôi kéo anh về phòng ngủ, kể lại tất cả mọi chuyện cho anh nghe.
Nghe tôi nói xong, hai mắt chồng tôi đỏ bừng, nắm đ.ấ.m nện mạnh vào tường, m.á.u túa ra đỏ tươi một mảng.
Anh muốn xông vào nhà bên c.h.é.m đôi vợ chồng khốn kiếp kia ra thành tám mảnh, nhưng tôi đã vội vàng ôm lấy anh, “Chồng, không nên xúc động! Kiếp trước vì họ mà chúng ta cửa nát nhà tan, lúc này tuyệt đối không được để họ liên lụy nữa! Em muốn chúng ta phải sống thật tốt!”
Chồng tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi đè ép tâm tình, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, “Được! Chúng ta nhất định sẽ bắt bọn họ phải trả giá!”