CỬU BÀ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-04 12:29:00
Lượt xem: 1,641
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở trạm xá của thôn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Trưởng thôn, người dân, và mấy người thợ mổ heo đều vây quanh tôi.
“Bà Chín! Bà Chín tỉnh rồi!”
Thấy tôi tỉnh lại, họ vội vàng người thì gọi bác sĩ, người thì bưng nước.
“A Tứ đâu? Nó thế nào rồi?”
Tôi ho khan vài tiếng, khó khăn hỏi.
A Tứ, chính là người thợ mổ heo bị qu//ỷ nhập vào đêm đó.
“Hắn không sao. Chỉ là bị kinh hãi chút thôi, từ từ sẽ khỏe lại! Bà Chín còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Trưởng thôn giúp tôi kéo chăn lên, nhẹ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu, được đỡ ngồi dậy dựa vào gối, thoải mái hơn nằm nhiều.
“Thằng nhãi này làm hỏng chuyện. Lúc đầu tôi đã nói đổi ba nó đến, cứ cãi bướng, đồ vô dụng chỉ tổ làm hỏng việc.” Một thanh niên có hàng lông mày kiếm sắc bén bực bội mắng.
Cậu ta tên là Mã Quân, tôi thấy cậu ta khí vũ hiên ngang tướng mạo không tệ, bèn bảo cậu ta cho tôi xem bát tự.
Đợi tôi xem xong bát tự cho Mã Quân, không khỏi thầm kinh ngạc.
Thảo nào đêm đó Mã Quân dám ra tay với A Tứ bị qu//ỷ nhập, mệnh cách sát ấn tương sinh, mệnh mang Hoa Cái, năm tháng ngày giờ tứ trụ bên trong lại có đến sáu Thiên Ất bốn Thái Cực!
Đây mà đặt ở thời xưa, là mệnh được phong hầu bái tướng.
Nhưng cũng có chỗ không tốt, bát tự này quá cứng, khắc cha mẹ là một chuyện, tương lai còn khắc cả vợ và con.
Sau đó trong lúc trò chuyện, tôi nói muốn đến bệnh viện tâm thần xem Lưu Nhị Điền, điều tra chuyện con qu//ỷ này, trưởng thôn cùng người dân lập tức trở nên căng thẳng.
“Chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao?”
“Nó chỉ bị thương bỏ đi thôi, tôi lo nó lúc nào đó sẽ quay lại. Đây là một lệ qu//ỷ, oán khí rất lớn, chắc chắn có liên quan đến nhà Lưu Nhị Điền!”
Sau đó lại nói chuyện một hồi, trưởng thôn dẫn người dân về, trước khi đi, tôi gọi Mã Quân lại.
“Có muốn cùng tôi làm xong chuyện này không? Tôi cần một người quen thuộc thôn giúp đỡ. Sau khi xong việc, cũng đừng ở lì trong thôn làm đồ tể nữa, tôi sẽ tìm cho cậu một nơi tốt.”
Tôi nhẹ nhàng nắm tay cậu ta vỗ vỗ.
Trong mắt Mã Quân lóe lên một tia sáng, gật đầu đồng ý.
“Bà Chín, bà nói con qu/ỷ đó có thù oán với nhà Nhị Điền? Không phải tự nhiên hại người?”
“Đúng vậy. Qu//ỷ làm việc dựa vào chấp niệm, việc nó hại người chẳng qua là vì khi còn sống có chuyện chưa xong, phần lớn sẽ không đi hại người vô tội.”
Chỉ tiếc bây giờ nhà Lưu Nhị Điền người thì điên người thì ch//ết, chỉ còn lại một đứa trẻ chẳng hiểu gì, muốn điều tra rất khó.
Mã Quân im lặng một chút, nói:
“Có một chuyện tôi hứa với Nhị Điền là không nói, nhưng bây giờ nhà anh ta như vậy rồi, tôi thấy tôi phải nói ra. Tôi không biết có liên quan đến việc nhà anh ta trúng tà hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cuu-ba/chuong-4.html.]
“Nhị Điền có một đứa con gái riêng, hồi trước kia, là anh ta với người phụ nữ thành phố đến thôn bán vải thiều sinh ra, bây giờ đã học đại học rồi, tên là Lưu Yến, chuyện này vợ anh ta không hề biết.”
Trong lòng tôi chấn động, vội hỏi cậu ta có biết Lưu Yến này học trường nào không.
Nói không chừng, nguồn gốc của chuyện này nằm ở Lưu Yến này.
“Trường Sư phạm Nguyên Sơn. Mấy tháng trước tôi vào thành, anh ta nhờ tôi gửi một ngàn tệ tiền sinh hoạt phí cho Lưu Yến.”
6.
Trường Sư phạm Nguyên Sơn.
Vì dịch bệnh xảy ra một thời gian trước, trường học vì sự an toàn của sinh viên nên quản lý rất nghiêm ngặt, người ra vào đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.
“Lưu Yến? Các người là người nhà của cô ấy?”
Người bảo vệ cảnh giác nhìn tôi và Mã Quân.
“Mấy tháng trước tôi đến gửi tiền sinh hoạt phí, còn mua cho ông bao thuốc lá, nhanh vậy đã quên rồi?” Mã Quân cười nói.
Người bảo vệ nghe vậy nhìn Mã Quân một hồi, cuối cùng như chợt hiểu ra vỗ vào sau gáy: “Nếu tôi nhớ không nhầm, anh là chú của cô ấy. Vậy cô ấy gặp chuyện, anh không biết?”
“Nhà xa, ít đến, lần này đến gửi ít vải thiều.”
Mã Quân nói xong, xách xách giỏ vải thiều trên tay, còn móc ra một nắm đưa cho người bảo vệ.
Người bảo vệ không nhận, nhìn nhìn cậu ta, lại nhìn nhìn tôi.
“Vậy các người đợi một chút.”
Nói xong, liền quay vào phòng bảo vệ gọi điện thoại.
Tôi gật đầu, do dự một chút, lấy điện thoại ra, mở một số điện thoại gọi đi.
Không ai nghe máy.
Chú ý thấy ánh mắt nghi hoặc của Mã Quân, tôi tùy tiện giải thích: “Cháu gái tôi cũng học ở đây, nhưng sau khi con trai tôi ch//ết, nó liền ở với mẹ nó rồi.”
Vì việc tôi làm, mẹ nó rất bài xích, nên hầu như không cho tôi gặp cháu gái,lần trước gặp cháu gái, vẫn là ngày giỗ của ba nó.
Cháu gái đã lớn rất cao rồi, lớn lên rất xinh xắn, thành tích học tập lại tốt, còn rất hiếu kính tôi.
Mẹ nó không cho nó gặp tôi, nó liền lén lút để lại cho tôi số điện thoại, thỉnh thoảng gửi tin nhắn.
“Chào anh, cái này giúp tôi đưa cho Tưởng Lễ lớp 1 khoa Giáo dục mầm non, cứ nói là bà nội mang cho cháu.”
Đưa đồ vào cửa sổ phòng bảo vệ, nói với anh ta một tiếng, tôi cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho cháu gái.
Vừa gửi xong, tôi liền thấy hai chiếc xe cảnh sát chạy thẳng đến.
“Chào các vị, chúng tôi là người của đồn công an Nguyên Sơn. Có phải các vị tìm Lưu Yến không? Các vị là người nhà của cô ấy?”
“Chúng tôi là người cùng thôn với cô ấy, nhà cô ấy có chuyện, chúng tôi đến tìm cô ấy về nhà.”
“Lưu Yến đã ch//ết cách đây một tuần, hung thủ hiện vẫn chưa bắt được. Các vị theo chúng tôi về đồn một chuyến, phối hợp điều tra.”
Nghe thấy những lời này, trong lòng tôi chấn động.