CỬU ÂM TỤ SÁT - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:42:59
Lượt xem: 491
9.
Bà ngoại Thanh Vũ của bạn nhanh chóng trả lời tôi:
[Hãy đặt viên ngọc này vào miệng ông nội của cô.]
[Khi đến lúc, nếu cô nói ông ấy không muốn vào nghĩa trang đó, họ đương nhiên sẽ tin cô.]
Đang lúc tôi đang rối rắm, Trình Hiên mặt tối sầm cầm lấy điện thoại của tôi.
"Em có phải còn nói chuyện với người đó nữa đúng không?"
“Anh đã nói với em hắn là kẻ lừa đảo, đợi lát nữa hắn sẽ bắt đầu lừa tiền của em."
“Em có thể đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy được không?"
Tôi cảm thấy tủi thân, cúi đầu không muốn nói chuyện với anh nữa.
Thấy tôi im lặng, Trình Hiên thở dài.
"Em bình thường cứ thích đọc những cuốn tiểu thuyết siêu nhiên siêu hình này."
“Nhưng cuộc đời không phải là tiểu thuyết, đó là ông nội anh, anh chỉ mong ông có thể yên nghỉ, hiểu không?
“Thanh Di, thông minh hơn đi."
Sau khi nghe câu cuối cùng, cảm giác tội lỗi mới dâng trào nhanh chóng bị tôi bóp nghẹt như một nụ hoa.
Chẳng phải điều đó có nghĩa là nếu bạn không tin vào điều gì đó thì nó sẽ không tồn tại sao?
Lỡ như những gì Thanh Vũ nói là sự thật thì sao?
Vậy thì làm sao ông nội có thể được chôn cất bình yên?
10.
Linh đường được chia thành hai sảnh, có kết cấu giống chữ đột. (Chữ Đột: 凸)
Phòng phía trước rộng dùng để tiếp khách và bày bàn ăn.
Sảnh sau rất nhỏ, một căn phòng hình vuông.
Quan tài của ông nội được đặt ở đó.
Giữa sảnh trước và sảnh sau không có cửa, chỉ có một tấm màn đen trắng ngăn cách.
Phía trước rèm là bàn cúng, lẵng hoa và di ảnh người đã khuất.
Người thân, bạn bè lần lượt vào sảnh sau để thay phiên trông coi.
Ngọn đèn luôn cháy trước chân ông nội phải được thắp đến ngày đưa tang mới tắt được.
Ngọn đèn này là để soi đường xuống địa ngục cho ông.
Nó cũng thường được gọi là "đèn dẫn đường".
Nếu đèn tắt, đường sẽ tối.
Ông nội không tìm được phương hướng sẽ theo mùi quay lại vị trí khi ông rời đi.
Điều này không tốt cho gia đình và có thể khiến họ mắc bệnh nặng.
Theo như Trình Hiên nói, đây không phải cũng là mê tín sao?
Nhưng tất cả họ đều tuân theo nó một cách tỉ mỉ.
Khi tôi mở rèm bước vào nhà, chú bảy cúi xuống đổ thêm dầu vào đèn.
Khi nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt thô ráp của ông ấy hiện lên một nụ cười;
"Vợ của Tiểu Hiên đang ở đây à?
"Vừa đúng lúc, con có thể nhìn đèn giúp ta, ta ra ngoài một lát."
"Chú 7, con... "
Chú Bảy tuy đã già, nhưng đôi chân vô cùng linh hoạt.
Trước khi tôi nói xong, “vèo” một tiếng từ phòng khách riêng đi ra ngoài.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
11.
Trong thế giới nhỏ bé được bao phủ bởi những tấm màn đen trắng, chỉ còn lại tôi và ông nội.
Tôi nuốt khan, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, chậm rãi tiến về phía quan tài.
Ông nội là một ông già rất điển hình của thời đại đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-am-tu-sat/chuong-3.html.]
Cả đời ăn mặc tiết kiệm, để lại tất cả tiền bạc cho con cháu.
Sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, ông không muốn trở thành gánh nặng cho các con mình.
Một lọ thuốc trừ sâu đã kết thúc cuộc đời ông như một con bò già.
Tôi nhìn ông già gầy gò trong quan tài, nhịn không được đỏ hốc mắt.
Khi ông tôi còn sống, ông chưa bao giờ được hưởng một ngày hạnh phúc.
Sau khi chết, còn phải gánh chịu những tội lỗi này sao?
Tôi ôm chặt chiếc nhẫn ngọc, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì hồi hộp.
"Thanh Di~"
Trình Hiên vén rèm lên, nghiêng nửa người vào trong.
Tôi không còn do dự nữa, lập tức cúi xuống nhét viên ngọc lạnh vào miệng ông nội.
Sự lo lắng của tôi bị Trình Hiên nhầm lẫn là nỗi buồn.
Anh thở dài, đưa tay xoa đầu tôi:
“Vừa rồi anh không cố ý làm em đau, anh chỉ…”
Lời nói của anh nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi bàng hoàng nhìn ông nội trong quan tài.
Ông nội đã dậy rồi! ! !
Giống như một con búp bê cứng đờ, toàn thân ông nảy lên như một cương thi.
12.
Tôi sợ đến nỗi quên hét lên.
Cổ họng như bị bóp nghẹt, tim tôi như ngừng đập.
Tay chân lạnh cóng, đầu óc trống rỗng.
Biểu hiện của Trình Hiên cũng không khá hơn là bao.
Anh ta đột nhiên lùi lại một bước, dựa vào tường, m.á.u trên mặt trong nháy mắt tan đi không còn một chút.
Vẻ mặt của anh từ sốc đến kinh hãi, từ bối rối đến sợ hãi...
Ngay khi tôi chuẩn bị lao ra khỏi cửa, ông nội lại ngã thẳng xuống.
"Trình Hiên, có phải anh vừa rồi..."
"Không có."
Trình Hiên sắc mặt âm trầm, quả quyết lắc đầu.
“Anh không nhìn thấy gì cả.”
Nói xong, anh ấy kéo tôi ra khỏi sảnh sau mà không hề quay đầu lại.
Thấy chúng tôi đi ra, bố chồng tôi cúi chuẩn bị đi vào xem đèn.
Trong lòng tôi hỗn loạn, trong đầu hoảng loạn đến mức khó có thể suy nghĩ;
"Vừa rồi ông nội đã đứng dậy, ba không thể vào được, nguy hiểm lắm!"
Trình Hiên kéo tôi vào một góc, dùng sức ấn tôi vào ghế.
Sau đó anh nghiến răng nói từng chữ một.
"Thanh Di, em có thể bình thường được không?"
"Đừng quấy rầy giấc ngủ của ông nội, được không?"
Tôi sửng sốt, không biết tại sao nhìn anh;
"Anh, anh có ý gì vậy?”
"Vừa rồi ông nội thật sự đã đứng dậy!"
Trình Hiên đứng thẳng lên, vô cùng thất vọng trừng mắt nhìn tôi;
"Trì Thanh Di, anh rất nghiêm túc cảnh cáo em.”
"Đừng lấy ông nội của anh ra đùa giỡn.”