CÙNG EM THU HOẠCH LÚA MÌ - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-04 23:45:58
Lượt xem: 3,206
6
Đừng đọc nữa, em chỉ là một cô gái nhỏ thích nói đùa thôi mà.
Anh đọc tiếp thế này em vỡ nát mất!
"Trợ giảng, em thật sự không biết thầy đang nói gì."
Nói xong, tôi mở cửa xe rồi chạy như điên, nhưng chưa được bao xa thì gặp ngay Lưu Thời Nguyệt.
—----
Cô ấy lạnh lùng hỏi: "Cậu vừa từ xe của Trần Hành Châu bước xuống phải không?"
Tôi không thể phủ nhận, chỉ đành gật đầu.
Cô ấy lập tức nổi giận: "Lạc Tiểu Thanh, cậu muốn c//hế//t à!"
Cô ấy giơ tay định tát tôi, và tôi thậm chí còn chưa kịp tránh.
Nhưng cái tát chưa giáng xuống, vì có người đã chặn lại.
Tôi nhìn qua, hóa ra là bà Vương trong làng.
Bà Vương nói với giọng phổ thông không chuẩn: "Cô bé này làm sao vậy? Sao lại đánh người!"
Lưu Thời Nguyệt tức tối đáp lại: "Liên quan gì đến bà!"
Bà Vương không hề nhượng bộ, trừng mắt nhìn cô ấy.
Bà Vương đã làm việc đồng áng bao nhiêu năm, khỏe mạnh và cứng cỏi, ánh mắt đầy uy lực.
Lưu Thời Nguyệt nhận ra không chiếm được ưu thế gì, liếc mắt nhìn tôi đầy khó chịu rồi bỏ đi.
Bà Vương ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Tiểu Thanh, không sao rồi, người xấu bị bà Vương đánh chạy rồi.”
Tôi nghẹn ngào nói: “Bà Vương, con nhớ bà quá.”
“Bà cũng nhớ con, Tiểu Thanh à.”
Một lát sau, tôi chợt nhớ ra điều cần hỏi.
“Bà Vương, sao bà lại ở đây?”
Bà cười khúc khích: “Con đi rồi, chúng ta nhớ con, nên cả làng quyết định lên đây tìm việc, để được ở gần con.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cả làng sao?”
“Đúng vậy, không chỉ mình bà. Chú Ngưu cũng tới, đang làm đầu bếp ở căng tin trường con. Cô Phương thì phụ trách dọn dẹp khu giảng đường, còn bà thì làm quản lý ký túc xá... Hôm nay tụi bà mới đi làm đấy.”
Tôi nghe mà sững sờ: “Cả làng huy động hết rồi sao!”
“Không đâu, trưởng thôn vẫn ở lại làng. Còn phải quản lý cả làng chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cung-em-thu-hoach-lua-mi/chuong-6.html.]
“...”
—-------
Khi tôi về ký túc xá, Lưu Thời Nguyệt đang chăm sóc da mặt.
Thấy tôi vào, cô ta cười khẩy: “Đúng là nhà quê, lên đại học mà cũng thân với quản lý ký túc xá như bà ấy!”
Dù tôi luôn tránh đối đầu trực tiếp với Lưu Thời Nguyệt, nhưng lần này tôi không thể nhịn nữa.
Tôi nhìn cô ta, nói: “Cậu có thể sống cao ngạo, nhưng đừng lấy việc hạ thấp người khác làm điều kiện để làm vậy.”
Lưu Thời Nguyệt không chịu thua, đứng bật dậy nhìn tôi: “Tôi chính là muốn sống trên cao, muốn hạ thấp các người, đám người hạ đẳng.”
Tôi bình tĩnh đáp: “Vậy thì chúc cậu không bao giờ phải nhờ vả những kẻ hạ đẳng như chúng tôi.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi. Có lẽ cô ấy không ngờ tôi, người luôn rụt rè, lại dám phản kháng như vậy.
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, Lưu Thời Nguyệt cười khẩy: “Ồ, tôi biết rồi. Cậu nghĩ rằng vì hôm nay Trần Hành Châu mời cậu ăn một bữa cơm, nên anh ta có ý với cậu sao?”
“Cậu nghĩ cậu có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải tôi có ý với anh ấy, mà là anh ấy có ý với tôi. Và tôi đâu phải phi tần trong hậu cung, chờ Trần Hành Châu đến sủng hạnh?”
Lưu Thời Nguyệt cười phá lên như nghe được chuyện cười lớn.
“Lạc Tiểu Thanh, cậu bị mất trí à? Cậu dựa vào đâu mà nói Trần Hành Châu có ý với cậu?”
“Cậu dám mời Trần Hành Châu mời cậu ăn trưa ngày mai không?”
Cơn giận dâng lên, tôi mở ngay WeChat gọi cho Trần Hành Châu.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng anh sẽ không nhận, nhất là sau vụ tôi bỏ chạy khỏi xe hôm qua.
Nhưng không ngờ, anh nhận cuộc gọi ngay lập tức.
Giọng nói ấm áp vang lên từ chiếc điện thoại giá 300 của tôi.
“Tiểu Thanh? Sao vậy? Sao đột nhiên gọi cho tôi?”
Lưu Thời Nguyệt, người vừa khiêu khích tôi, giờ tái mặt khi thấy cuộc gọi được kết nối thật sự.
Tôi lặp lại yêu cầu mà cô ta vừa đưa ra: “Trần Hành Châu, anh có thể mời em ăn trưa ngày mai không?”
Anh gần như không do dự: “Tất nhiên rồi. Em muốn ăn ở đâu?”
“Ở căng tin thôi.”
“Được, mai gặp nhau ở căng tin hai nhé.”
Tôi quay sang Lưu Thời Nguyệt: “Sao, câu trả lời này làm cậu hài lòng chưa?”
Cô ta tức giận bỏ ra ngoài: “Ai biết là thật hay giả, đừng tự lừa mình.”