Con Rối Người - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-30 13:30:22
Lượt xem: 381
1.
Cha tôi là nghệ sĩ múa rối bóng duy nhất trong làng.
Trước đây, cha rất nổi tiếng, những vở diễn của ông luôn luôn hấp dẫn những làng xung quanh đến xem, tụ tập rất đông người.
Vậy mà bây giờ, dù cha có biểu diễn miễn phí thì vẫn chẳng ai xem.
Tôi thường nhìn thấy ông ngồi dưới ánh trăng chơi đùa với mấy con rối đã cũ, than vãn thở dài.
Tôi có thể cảm nhận được, cha tôi rất yêu nghề múa rối này.
Sáng nay, ông ấy dậy sớm nấu cơm, đặc biệt cho thêm một quả trứng vào bát của chị gái tôi.
“Tiểu Ảnh này, cha già rồi, tuổi đã cao nên không còn nhiều sức lực nữa, cha muốn truyền lại nghề này cho con.”
Nghe thế, chị tôi hất quả trứng đi, cười giễu cợt:
“Ai muốn kế thừa tay nghề của ông hả? Ai muốn những con rối cũ của ông? Dùng suốt nhiều năm như thế, đáng lẽ phải vứt đi từ lâu rồi! Cái thứ múa rối này bây giờ còn ai trong làng muốn xem nữa đâu? Ông nên từ bỏ sớm đi! Suốt ngày chỉ biết làm mấy thứ vô dụng!”
“Đã thế còn không biết kiếm tiền, tại sao ông không thể làm được như cha của những người khác chứ?”
Vẻ mặt của cha tôi thay đổi liên tục, vừa khổ sở vừa tức giận.
Thế rồi, cha hỏi chị:
“Nếu trong nhà có con rối mới thì con có đồng ý học không?”
Chị tôi không muốn nghe tiếp, tỏ rõ thái độ, đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Tôi biết nguyên nhân chị tôi tức giận.
Từ khi tôi có thể ghi nhớ, cha đã kể rằng ông là một nghệ nhân, chuyên nghiên cứu về múa rối.
Ông chưa bao giờ đi làm, mọi việc trong nhà đều do một tay mẹ tôi lo toan.
Dẫu cho mẹ cam tâm tình nguyện, chị tôi vẫn rất khó chịu khi thấy mẹ phải vất vả cực nhọc để nuôi sống cả gia đình.
Mẹ bảo, cuộc đời của bà không có khao khát gì lớn lao, nhất định phải thực hiện cả, thế nhưng cha tôi có.
Mẹ luôn nói với chúng tôi rằng cha rất giỏi.
Mãi cho đến tháng trước, mẹ tôi qua đời, nguy nhân qua đời là vì kiệt sức quá độ dẫn đến ủ bệnh lâu ngày, cái chet vô cùng đau đ.ớ.n mệt mỏi.
Bác sĩ nói, suốt một khoảng thời gian dài cơ thể mẹ không được cung cấp đủ dinh dưỡng nên mới xuất hiện khối u, đáng lẽ chỉ cần phát hiện và bổ sung dinh dưỡng càng sớm càng tốt, thậm chí chỉ cần uống vài ngụm canh gà thôi thì bà đã có thể sống thêm vài ngày.
Thế nhưng, toàn bộ tiền trong nhà chúng tôi đã đưa hết cho cha, để ông đi sửa sang những con rối mà tổ tiên để lại cả rồi. Chỗ tiền còn thừa, cha tôi mua bánh kẹo, dùng số bánh kẹo ấy lên phố để mời khách đến xem ông ấy múa rối.
Chính cha tôi đã h.ạ.i chet mẹ.
Sau khi mẹ mất, chị tôi phải thay bà gánh vác trọng trách nuôi sống gia đình, tôi rất muốn giúp đỡ chị ấy.
Tôi nhặt quả trứng chị mình ném lên, bóc ra ăn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/con-roi-nguoi/chuong-1.html.]
“Cha, con đồng ý học múa rối với cha.”
Nghe thế, hai mắt cha sáng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hứa hẹn.
“Cha chắc chắn sẽ chuẩn bị cho con một bộ rối mới thật đẹp!”
Thật ra, tôi muốn nói với cha rằng mình không học múa rối bóng vì muốn có rối mới, nhưng tôi không muốn làm cha mất hứng nên chỉ gật đầu rồi thôi.
2.
Ban đêm, tôi gặp ác mộng, đầu óc mê man. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng chị gái hét gọi tên mình, giọng nói cực kì thảm thương.
“Tiểu Hi!”
Tôi giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển.
Mặt trời vẫn chưa ló rạng, sương mù mờ mịt bao phủ sân nhà.
Không thấy chị gái tôi đâu cả, chăn ga trên giường ngổn ngang bừa bãi, giày của tôi thì bị đá văng ra cửa.
Người gọn gàng như chị tôi sẽ không làm những việc này.
“Chị ơi?”
Tôi hốt hoảng nhìn quanh phòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng của chị đâu.
Cha tôi ra ngoài rồi, cả ngôi nhà trống vắng chỉ còn mình tôi cô quạnh.
Đương lúc sắp bật khóc vì lo lắng và sợ hãi thì cha tôi bước vào.
Tôi lập tức nức nở nhào vào lòng cha.
“Cha ơi! Không biết chị đi đâu rồi, con thức dậy thì không thấy chị đâu nữa.”
Cha xoa đầu tôi, tôi cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm của ông, chỉ nghe giọng nói của ông vang lên bên tai, tốc độ nói nhanh, giọng điệu kì lạ.
“Chắc là Tiểu Ảnh bận công việc thôi. Đến tối con bé sẽ về.”
Tôi vừa định phản bác, bởi lẽ từ trước đến giờ chị chưa từng bỏ tôi một mình, thế nhưng nhớ lại thái độ tối qua của chị với bố, tôi không thốt nên lời.
Có lẽ chị thực sự rất tức giận.
Không biết vì sao, trên người cha có một mùi hương quen thuộc khiến tôi cảm thấy yên tâm lạ thường.
“Cha ơi, mới sáng sớm mà cha đi đâu thế ạ?”
“Cha đến tìm nghệ nhân làm rối cho con, tay nghề của lão tiên sinh đó rất giỏi.”
Thấy cha tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt, tôi nhanh lẹ kiếm cớ lẻn về phòng.
Trong khi tôi dọn dẹp chăn đệm của chị gái, mùi hương kia lại xộc vào mũi tôi.
Mùi hương ấy giống hệt mùi hương trên người cha tôi ban nãy.