Con Gái Út Của Liễu Thúy Phân - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-03-04 18:28:50
Lượt xem: 4,905
"Nhà họ Hà đúng là có tổ tiên phù hộ—không, phải nói là khói hương nghi ngút! Đây chẳng phải nữ trạng nguyên sao?"
"Liễu Thúy Phân thật sự nuôi dạy được một sinh viên đại học, hơn nữa còn có thể học ở Bắc Kinh!"
Từ khi điểm số của tôi được công bố, bà ngoại nhỏ bé của tôi cứ mãi nở nụ cười.
Cái lưng vốn đã còng của bà bỗng chốc thẳng tắp lên.
Bà nội và ba mẹ tôi lại như vừa trúng số độc đắc, ánh mắt rực sáng nhìn tôi, dường như quên mất tất cả những gì họ vừa làm với tôi khi nãy.
Bà nội kéo tay Hà Uy, kích động nói:
"Nhà họ Hà ta có sinh viên đại học rồi sao? Uy nhi, nhất định là ba con dưới suối vàng đang phù hộ cho Nguyệt nhi!"
Hà Uy cũng chợt vỡ lẽ, nhớ lại lời thầy bói mù, ánh mắt nhìn tôi lập tức thay đổi—
"Thầy bói nói không sai, con gái tôi mang mệnh phượng hoàng, có thể giúp đỡ Phú Quý!"
Ánh mắt ông ta nhìn tôi không còn là một món hàng rẻ tiền nữa, mà là một món hàng cao cấp hơn, có giá trị hơn.
Tôi cười.
Cười bọn họ quá nực cười.
Họ mơ tưởng rằng tôi sẽ mang lại lợi ích cho họ?
Họ sai rồi.
Tôi sẽ không báo đáp họ.
Tôi chỉ yêu bà ngoại của tôi.
Dân làng hối hả chạy đi tìm thầy bói mù, mong ông ta cũng xem mệnh giúp con cái họ.
Nhưng không ai tìm thấy bóng dáng của ông ta nữa.
Trên bàn tiệc, một đĩa gà quay đã trống trơn.
Không cần nghĩ cũng biết—thầy bói mù đã "cầm nhầm" đi rồi.
Năm đó, điểm chuẩn đại học thực sự giảm xuống.
Điểm chuẩn đại học hạng nhất (top đầu): 533
Điểm chuẩn đại học hạng hai: 474
Điểm chuẩn đại học hạng ba: 448
Cao đẳng: 180
Tôi không đến Bắc Kinh.
Tôi chọn học tại trường đại học tốt nhất trong tỉnh, học ngành nghiên cứu thảo dược.
Còn Triệu Thiên Hữu, hắn kém điểm chuẩn đại học hạng ba đúng 5 điểm.
Chỉ thiếu một bước chân, hắn đã lỡ mất cánh cửa vào đại học.
Tối hôm đó, bà nội muốn giữ tôi ở lại qua đêm.
Hà Phú Quý lập tức bật lại:
"Bà đang nghĩ gì thế? Lại muốn giở trò với chị tôi—một sinh viên đại học lần nữa sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-gai-ut-cua-lieu-thuy-phan/chuong-14.html.]
"Nếu bà ngoại truy cứu, các người đều phải ngồi tù cả lũ đấy! May là chị tôi không xảy ra chuyện, nếu không thì giờ này…"
Lời còn chưa dứt, ai nấy đều im thin thít.
Trước khi rời đi, Hà Phú Quý len lén nhét vào tay tôi một cái túi vải.
"Trong này có hơn hai vạn, chắc đủ cho chị tiêu xài lúc đầu đấy.”
“Chị, em sắp tốt nghiệp rồi. Em muốn làm nhà thiết kế thời trang. Đợi em kiếm được tiền, em sẽ nuôi chị!"
"Nếu không đủ, cứ nói với em."
Nó cẩn thận dặn dò:
"Nhớ kỹ, đừng bao giờ lấy một xu nào từ ba mẹ và bà nội."
"Cầm tiền của họ rồi, sau này thế nào cũng bị họ lôi ra ép chị báo đáp."
"Em không thể không nuôi họ, nhưng chị thì khác. Chị không có nghĩa vụ phải nuôi bọn họ."
Tôi không muốn nhận số tiền đó, nhưng bà ngoại lại thay tôi cất đi.
Trên đường về nhà, bà nhẹ giọng bảo tôi:
"Phú Quý là một đứa trẻ tốt, nó biết nghĩ cho con. Sau này, con cũng nên nghĩ cho nó. Hai chị em con nương tựa vào nhau mà sống."
Đêm hôm ấy, trăng sáng vô cùng.
Bà ngoại dắt tôi đi trên con đường về nhà, tôi bỗng có cảm giác như mình đang quay về những ngày thơ bé—ngày ấy, bà cõng tôi trên lưng, đi qua những đoạn đường đêm dài hun hút.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trước ngày tôi lên trường nhập học, bà ngoại lại ngất xỉu.
Bác sĩ nói với tôi—không những bà chưa từng phẫu thuật, mà khối u lành tính trước kia đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển xấu, cần phải mổ gấp.
Mẹ nuôi kéo tôi ra một góc, kể hết mọi chuyện:
"Năm đó, khi con bị ả tiện nhân Dương Liên Tâm bán đi, bà ngoại con đau đớn đến mức tưởng như c.h.ế.t tâm rồi."
"Huống hồ, cả ông ngoại lẫn mẹ con đều chẳng hề muốn bỏ tiền ra chữa bệnh cho bà ấy."
"Bao năm qua, mẹ chỉ có thể dùng thuốc Đông y để điều dưỡng cho bà ấy. Bề ngoài trông bà ấy bình thản như không, nhưng nỗi đau mà bà ấy chịu đựng, chỉ có bà ấy mới biết."
Số tiền Hà Phú Quý đưa tôi, vào lúc này, đúng là cơn mưa rào kịp lúc trong thời tiết khô hạn.
Cộng thêm chút tiền tiết kiệm còn lại ở nhà, vừa đủ để bà ngoại phẫu thuật.
Tôi không chút do dự, lập tức ký giấy đồng ý mổ.
Bà ngoại đỏ hoe mắt, đau lòng nói:
"Là bà vô dụng… đây là tiền sinh hoạt của con…"
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, kiên quyết nói:
"Nếu không có bà, con cũng chẳng cần đi học nữa."
Bà ngoại được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tôi và mẹ nuôi chờ đợi bên ngoài.
Bà nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, vỗ về:
"Nguyệt nhi, đừng lo. Bác sĩ đã nói rồi, đây chỉ là một tiểu phẫu thôi. Bà ngoại con phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không sao."