Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chuyện Cũ Của Hà Sơ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:53:03
Lượt xem: 1,448

“Tiểu Diệp, không cần hiểu quá nhiều đạo lý lớn lao. Một người thực sự chính trực, dù không biết chữ nào, vẫn có thể là quân tử.”

 

Anh ta khen tôi là quân tử, cho tôi yên tâm ở lại, còn giúp Uông Lệ Hòa liên hệ với nhà mẹ đẻ, sai người hộ tống cô ấy trở về.

 

Khi nghe chuyện này, Trịnh Giản lập tức huy động các tổ chức bảo vệ quyền lợi phụ nữ, đăng báo, diễn thuyết, công khai chỉ trích ông chủ vũ trường Liêu Đại, phản đối chế độ tam thê tứ thiếp, phản đối bạo lực gia đình.

 

Trong bài phát biểu, cô ấy nói:

 

“Chỉ khi phụ nữ chúng ta liên kết lại, tự cứu lấy mình, mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc hôm nay!”

 

Chính là lời cô ấy từng nói:

 

“Luôn có người tiếp nhận lá cờ, xông lên phía trước, vì thế mà dân tộc này vẫn đứng vững không gục ngã.”

 

Có những chuyện dù hôm nay chưa làm được, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần còn người dám lên tiếng, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày giải quyết được.

 

Tôi đến nghe một buổi diễn thuyết của Trịnh Giản.

 

Khi bài phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội kéo dài. Tôi nhìn quanh, phát hiện ra phần lớn những người ở lại đến cuối cùng đều là phụ nữ.

 

Tôi cũng vỗ tay cho cô ấy.

 

Trịnh Giản lướt qua đám đông, ánh mắt dừng lại trên người tôi, khẽ mỉm cười.

 

Ngay giây phút nụ cười dịu dàng ấy nở ra—

 

Đột nhiên, một tiếng s.ú.n.g vang lên.

 

Giữa khung cảnh hỗn loạn, tôi nhìn thấy bóng dáng màu nguyệt bạch ấy, bờ vai phải nở rộ một đóa hoa m.á.u đỏ thẫm, rồi cô ấy ngã xuống.

 

Tôi bất chấp dòng người bỏ chạy, lao lên sân khấu.

 

Cùng với vài thanh niên xa lạ, chúng tôi vội vàng khiêng cô ấy vào con hẻm nhỏ.

 

Họ gọi cô ấy là “cô giáo Trịnh”, còn cô ấy thì cố gắng nặn ra một nụ cười, nói rằng mình không sao.

 

Làm sao có thể không sao được?

 

Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm mái tóc mai.

 

Máu từ bả vai không ngừng tuôn chảy, tôi chỉ có thể vòng tay ra sau lưng đỡ lấy cô ấy.

 

Cô ấy nghiêng đầu, đôi mắt yếu ớt nhìn tôi.

 

Giọng cô ấy run lên vì đau đớn, nhưng vẫn cố gắng trấn an tôi:

 

“Tiểu Diệp, đừng sợ, mau về đi, trời sắp mưa lớn rồi…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Trong cơn mưa thu xám xịt, cô ấy kiên định nói với tôi:

 

“Chúng ta đang làm điều đúng đắn, vậy thì không nên sợ hãi…”

 

Trịnh Giản, người đã từng ngồi bên cây đàn piano, vì một phát s.ú.n.g báo thù của Liêu Đại, đã mất đi một cánh tay.

 

Lúc đó cô ấy cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

 

Bên giường bệnh của Trịnh Giản, tôi không dám chợp mắt, cứ thế túc trực ngày đêm.

 

Chiến sự càng lúc càng đến gần, bệnh viện chật ních người bị thương. Tôi xin Nghiêm Lập Đàm một chiếc chăn, trải dưới sàn ngay cạnh giường cô ấy, không rời đi dù chỉ một bước.

 

Vết thương của cô ấy mới cầm máu, và cô ấy chỉ mới tỉnh táo được hai ngày, thế mà cô ấy đã bắt đầu ầm ĩ đòi xuất viện.

 

Nhìn những thương binh bị thương nặng nằm ở khắp hành lang, cô ấy không muốn chiếm giữ chiếc giường bệnh này.

 

Tôi khuyên thế nào cũng không lay chuyển được cô ấy, vừa lo lắng vừa tức giận, đành gọi Nghiêm Lập Đàm đến khuyên nhủ.

 

Một buổi trưa nắng đẹp, tôi đứng ngoài cửa, vẫn là thói quen cũ—hé cửa nhìn trộm họ, như thể quay lại ngày đầu tiên tôi gặp hai người họ.

 

Anh ta đứng lặng bên chân giường, còn cô ấy cũng im lặng thật lâu.

 

Trịnh Giản luôn giữ lại hy vọng cho tôi, nhưng những tâm sự nặng trĩu, cô ấy lại chỉ dành cho người mình yêu:

 

“Nghiêm Lập Đàm, từ nay về sau, em không thể đàn piano cho anh nghe nữa rồi…”

 

Nước mắt tôi, cùng với nước mắt của Nghiêm Lập Đàm, đồng loạt rơi xuống.

 

Cô ấy có lòng yêu nước, luôn dấn thân vì lý tưởng, chưa bao giờ hối hận vì sự dũng cảm của mình.

 

Cô ấy chỉ cho phép bản thân buông lỏng một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ cho phép bản thân đau lòng trước mặt người cô ấy yêu.

 

Tôi biết, chẳng cần đợi mặt trời ngày mai mọc lên, chỉ cần Nghiêm Lập Đàm vừa rời khỏi, Trịnh Giản nhất định sẽ lại nở nụ cười dịu dàng, khẽ khàng bảo tôi đưa cô ấy rời khỏi bệnh viện.

 

Sự ấm áp của Trịnh Giản rực rỡ hơn cả nắng gắt ngày hè và mềm mại hơn cả ánh trăng.

 

Tôi chỉ tiếc, kiến thức của mình quá hạn hẹp, không thể tìm ra một từ ngữ nào đủ đẹp để miêu tả cô ấy.

 

Từ đầu đến cuối, Nghiêm Lập Đàm vẫn không nói gì.

 

Nhìn bóng mình hắt xuống nền đất, anh ta chỉ lặng lẽ tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Trịnh Giản một cái, sau đó cúi người kéo chăn đắp lại cho cô ấy.

 

Từ lúc bước vào đến khi rời khỏi, chưa đầy mười lăm phút.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Anh ta lúc nào cũng bận rộn, bận với việc quốc gia đại sự, bận với những chuyện của người xa lạ.

 

Trịnh Giản cũng vậy, vừa tỉnh lại đã lập tức bắt tay vào sắp xếp chuyện này, lo liệu chuyện kia.

 

Họ dành quá ít thời gian cho bản thân.

Loading...