Chước Chước - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:22:29
Lượt xem: 1,346
Chuyện cha kiện Hầu gia đã kinh động đến một bộ phận dân chúng trong kinh thành.
Nếu không phải Kinh Triệu phủ nể mặt Thái hậu mà đè chuyện này xuống, e rằng Thừa Ân hầu phủ lại bị mấy vị Ngự sử "thích lo chuyện bao đồng" kia hạch tội một phen.
Hắn cười lạnh: "Tên tiện thương hèn mọn, vậy mà dám cả gan chống đối Hầu gia!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cha bị đánh đến da tróc thịt bong, được khiêng về phủ.
Nửa đêm, đao quang kiếm ảnh, m.á.u nhuộm đỏ cả Thẩm phủ.
Mẹ dùng tốc độ nhanh nhất trong đời giấu ta vào mật đạo bí mật trong phủ.
Khóe mắt mẹ nứt toác, m.á.u và nước mắt hòa vào nhau, từng giọt từng giọt lăn dài trên má: "Chước Chước, con phải trốn đi, phải sống sót để báo thù cho cha, cho tỷ tỷ!"
Trường đao sắc lạnh cứa qua chiếc cổ thon thả của mẹ, đôi mắt mẹ mở to, hơi thở dần tắt, nằm xuống bên cạnh cha và tỷ tỷ.
Khắp nơi trong phủ đều bị tưới dầu, mồi lửa vừa rơi xuống, lửa bốc lên ngùn ngụt, chốc lát đã thiêu rụi nửa phủ đệ.
Ta đứng ở góc hẻm nhỏ, trơ mắt nhìn khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ phủ đệ Thẩm gia, móng tay cắm sâu vào da thịt mà không hề hay biết.
Ngọn lửa lớn cháy ròng rã sang đến ngày thứ hai.
Kinh Triệu phủ chậm chạp đến muộn, ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả mọi dấu vết, nhà họ Thẩm từ đó biến mất khỏi kinh thành.
Ta siết chặt lòng bàn tay, ngay ngắn hướng về phía Thẩm phủ dập đầu ba cái, cha ơi, sợ là Chước Chước phải trái ý người rồi.
Lúc sinh thời người không muốn con và tỷ tỷ làm thiếp, nhưng chỉ có làm thiếp của người tôn quý nhất thiên hạ, con mới có thể báo thù rửa hận cho cha, cho mẹ, cho tỷ tỷ c.h.ế.t oan uổng!
Mới có thể khiến Thừa Ân Hầu và cả Thừa Ân hầu phủ phải trả giá đắt!
Ta lặng lẽ đứng dậy, bước đi về phía chùa Cam Lộ trên núi Ngũ Đài.
Nhà họ Thẩm từ xưa đã nổi tiếng là sinh ra toàn mỹ nhân, người ta đều nói Thẩm gia có Thẩm Miểu Miểu là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, đã đốt hết phúc phần của tổ tiên rồi.
Nhưng chẳng ai hay biết, ngoài Thẩm Miểu Miểu, nhà họ Thẩm còn có một Thẩm Chước Chước "khuê các" dung mạo chẳng hề thua kém.
Hàng năm cứ mỗi độ xuân về, Hoàng đế đều đến chùa Cam Lộ để lễ Phật và tĩnh tâm trong hai tháng.
Nhìn khắp thiên hạ, người có thể đối đầu với Thừa Ân hầu phủ, đối đầu với Thái hậu, chỉ có Hoàng đế mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chuoc-chuoc/chuong-2.html.]
Gió xuân nhè nhẹ thổi, cánh hoa đào bay lả tả, ta nhón chân bẻ một cành hoa đào trong rừng.
Đôi mày lá liễu thanh tú, làn da trắng như tuyết, quả nhiên đúng như ta dự liệu, đã lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng.
Thứ có được quá dễ dàng thường không được quý trọng, cũng chẳng đủ khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Tốt nhất là nên lúc gần lúc xa, mới khiến người ta nhớ nhung, lưu luyến.
Lần gặp thứ hai là vào buổi sáng sớm tinh mơ sau cơn mưa.
Ta xách giỏ trúc đi qua chiếc cầu nhỏ, những viên đá Thanh Hoa bên bờ trơn nhẵn vô cùng.
Ta lỡ chân suýt nữa thì ngã xuống ao.
Giữa lúc nguy cấp, một bàn tay to lớn vững chắc ôm lấy eo ta: "Sao lại bất cẩn như vậy?"
Mặt ta đỏ bừng, khẽ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của người kia: "Tạ... tạ ơn công tử."
Hoàng đế vẫn chưa buông tay, ta cúi đầu e lệ, đưa bông sen trong tay cho hắn, rồi vội vàng chạy đi.
Trong không khí chỉ còn lại một câu nói dịu dàng, mềm mại như gió thoảng: "Đây... đây là quà cảm tạ..."
Hoàng thượng thoáng ngẩn người, lát sau bật cười khe khẽ.
Rời khỏi hồ sen nhỏ, bước chân ta chậm dần, nụ cười cũng tắt.
Nhìn nét vui vẻ trong mắt Hoàng thượng lúc nãy, ta biết bước thứ hai đã thành công.
Quả nhiên, hôm ấy Hoàng thượng liền cho người điều tra thân phận ta.
Ba tờ giấy mỏng trình lên ngự án, nét mặt Hoàng thượng càng thêm trầm xuống, sắc mặt tối sầm lại.
Hai ngày sau, ta nhận phần cơm chay, đi ngang qua hồ sen -- nơi Hoàng thượng thường dừng chân.
“Công tử...”
Chưa kịp dứt lời, Hoàng thượng đã hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, khóe môi khẽ cong lên, mọi chuyện đúng như dự tính.