Chồng Tôi Không Phải Là Người - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-26 03:39:46
Lượt xem: 1,402
Tôi quyết định điều tra chuyện của anh ấy từ một góc độ khác.
Tôi tìm đến cảnh sát, tố cáo người c.h.ế.t có quan hệ bất chính với chồng tôi: "Có thể cho tôi biết người phụ nữ này là ai không, tại sao cô ta lại phá hoại gia đình tôi hu hu hu..."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Viên cảnh sát già rất tốt bụng, nói cho tôi biết người c.h.ế.t tên là Từ Thiên Y, là một nhiếp ảnh gia: "Hai năm trước, cô ấy đã từ bỏ mức lương hậu hĩnh để từ chức khỏi tạp chí National Geographic, kể từ đó tung tích của cô ấy không rõ ràng, tuần trước cô ấy mới từ huyện Kỳ đến thành phố S - Thưa bà Giang, trước đây cô ấy hoàn toàn không có liên hệ với ông Giang, giữa họ không giống như là án mạng vì tình."
“Vậy cô ta đến thành phố S để làm gì?"
"Chúng tôi đang điều tra."
Vì Từ Thiên Y thậm chí còn không có hồ sơ thuê phòng ở thành phố S, dường như không có chỗ ở cố định, viên cảnh sát già quyết định đi huyện Kỳ ngay trong đêm, đó là nơi cuối cùng Từ Thiên Y để lại dấu vết.
Tôi vội vàng bảo cảnh sát Nhậm lái xe đuổi theo.
"Tôi bị điên à mà nửa đêm đi theo dõi cảnh sát chứ."
"Nếu tôi là anh thì tôi sẽ làm vậy. Rốt cuộc, một khi chồng tôi được thả ra, biết anh là người đưa tôi đi khám thai, người tiếp theo bị treo lên cột thu lôi sẽ là anh."
Cảnh sát Nhậm chửi thề một tiếng, đạp ga phóng đi.
Từ thành phố S đến huyện Kỳ rất xa, tôi ngủ thiếp đi trên ghế phụ lúc nào không hay.
Vừa nhắm mắt, tiếng sáo ma quái lại văng vẳng bên tai tôi.
Giai điệu đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa: "Nhậm Thiên Đường, anh đang bật cái thể loại nhạc gì vậy hả!"
Nhưng cảnh tượng trước mắt tôi bỗng chốc thay đổi.
Trời tờ mờ sáng, vài người phụ nữ mặc trang phục cổ xưa đang trò chuyện trước giường tôi.
Giọng nói của họ thật kỳ lạ, xa lạ, không phải bất kỳ ngôn ngữ nào tôi từng biết, nhưng cơ thể tôi, như thể bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình, tự động ngồi dậy khỏi giường và cung kính đi theo họ ra khỏi cửa.
Lúc này tôi mới nhận ra mình không thể kiểm soát cơ thể của chính mình.
— Đây chắc hẳn là một giấc mơ.
Bên ngoài cửa là một quảng trường rộng lớn.
Hai bên con đường rộng thênh thang, cứ cách vài bước lại có một cây sào cao, trên đó treo lủng lẳng những thứ gì đó đen sì.
Tôi cứ bước đi mãi, bước đi mãi, rồi cuối cùng, tôi mới phát hiện ra...
Mấy cái thứ đen sì đó tất cả đều là người!
Có những người bị chặt đứt tứ chi!
Có những người bị chẻ đôi, xương sườn phơi bày ra ngoài!
Tôi chợt nhớ đến một cuốn sách về sự tiến hóa của chữ viết.
Trong đó có nói, trong giáp cốt văn, những từ như "dụng" và "mão" vốn dĩ đều mang ý nghĩa là thịt để dâng lên thần linh.
Chúng là hình ảnh trực quan nhất về những người bị moi nội tạng và treo lên.
Tôi gần như nôn mửa - Con đường này dài đến mức nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-khong-phai-la-nguoi/chuong-7.html.]
Còn bao nhiêu người nữa đã bị treo lên như vậy?
Tôi bước lên bục cao giữa quảng trường, cùng với hai thiếu nữ khác, nhận lấy ba chiếc chậu vàng từ tay vị thầy tế tối cao.
Trong mỗi chiếc chậu lần lượt là một cái đầu người.
Một trái tim người.
Và thịt băm vụn.
Tôi muốn nôn mửa, nhưng cơ thể trong mơ, dưới ánh mắt của vị vua trên cao, lại bình thản bưng những chiếc chậu vàng tiến về phía gò đất xa xa, như thể đã quá quen thuộc với việc này.
Chúng tôi tiến vào gò đất trong ánh bình minh le lói, bước vào hang động rộng lớn.
Ánh lửa bập bùng trên tường khiến bóng người đổ xuống nhảy múa kỳ dị.
Trong đường hầm có một tảng đá lớn, trên đó được đục thành một cái bàn thờ nhỏ.
Chúng tôi đặt những chiếc chậu vàng lên đó.
Cô gái đi cùng lải nhải với tôi một tràng.
Lần này, dường như tôi hiểu được.
Cô ấy nói: "Hề Oa, từ giờ Thái Tuế sẽ do ngươi phụng sự."
Tôi theo thói quen lấy chiếc sáo xương từ bên hông, đặt lên môi và bắt đầu thổi.
Giai điệu ma quái vang lên.
Những người bạn đồng hành đều sợ hãi lùi lại.
Ánh lửa bỗng chập chờn, đổ rạp về phía cửa hang.
Một luồng khí lạnh từ sâu trong hang đột ngột thổi ra.
Tiếng sột soạt, sột soạt...
Tôi lại nghe thấy âm thanh thịt bị khuấy đảo, ma sát, giống hệt như ngày tôi đi bắt gian.
Một cái bóng khổng lồ hiện ra lù lù trên đầu tôi, áp lực khủng khiếp đè nặng lên người, tôi đông cứng tại chỗ, không dám cử động.
Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy một bóng đen mờ ảo bám vào tảng đá, chậm rãi, chậm rãi bò ra...
"A!" Tôi hét lên một tiếng, đột ngột mở mắt.
"Ngủ một đêm mà vẫn còn bực bội thế à?" Cảnh sát Nhậm liếc nhìn tôi, quầng thâm dưới mắt, hai má hốc hác. "Biết thế đã để cô lái xe rồi."
"Tôi gặp ác mộng!" Tôi vẫn còn run rẩy.
"Cô thật lắm chuyện, lúc thì mang thai, lúc thì sảy thai, giờ lại còn gặp ác mộng. Cho tôi số điện thoại của Giang tiên sinh nhà cô đi, tôi sẽ trả cô lại cho anh ấy."
Nếu chồng tôi không ở trong tù, tôi cũng không nhịn được mà gọi cho anh ấy!
Tôi không chỉ gặp ác mộng, mà còn bị người ta mắng mỏ bên ngoài nữa chứ hu hu hu!