CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI LÀ PHÚC - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-06-28 19:40:58
Lượt xem: 1,795
Tình trạng tinh thần của dì Tề đã khá hơn nên thường xuyên đến thăm tôi, khi tỉnh táo dì ấy sẽ kể chuyện cho tôi, chơi trò chơi với tôi, sẽ cùng tôi chọn váy chải tóc cho búp bê Barbie; khi thần trí dì ấy mơ hồ sẽ ôm chặt lấy tôi, vỗ lưng tôi, dỗ dành tôi đừng sợ.
Dì ấy nói sẽ bảo vệ tôi cả đời.
Dì ấy nói có chuyện gì cứ giao cho người lớn xử lý, trẻ con chỉ cần vui vẻ là được.
Dì ấy nói tôi cứ lớn lên thật mau, bọn họ sẽ dọn sạch bụi gai dọc đường cho tôi, cứ yên tâm trưởng thành, phía sau tôi còn có chỗ dựa.
Trên con đường trưởng thành, mặc dù bọn họ không thể cùng tôi đi đến điểm cuối cùng nhưng bọn họ sẽ cố gắng hết sức để giúp tôi đi qua đoạn đường gian khổ nhất.
“Con gái à, ai cũng mong đợi sự chào đời của con.”
“Con không phải chịu khổ giống như bất kỳ ai khác, con chính là con, là phiên bản đặc biệt duy nhất.”
“Đời này dì rất may mắn có thể trở thành gia đình của con, cùng con đi qua đoạn đường này, dì rất vinh hạnh.”
- Hoàn chính văn -
Phiên ngoại.
Tôi từng đi một bước lạy một bước, đi hết cầu thang dài ngàn bậc thành kính quỳ Phật, chỉ cầu con gái của tôi bình an trở về.
Nhưng tôi không đợi được đến lúc con bé chạy về phía tôi, chỉ thấy được túi da trống rỗng của con bé.
Tôi điên rồi.
Cả ngày lang thang đầu đường tìm kiếm bóng dáng trong trí nhớ, si ngốc cười cùng cô gái trong gương, nói chuyện rồi ca hát.
Mẹ khóc lóc cầu xin tôi tỉnh táo lại nhưng tôi không muốn tỉnh lại, tôi không thể sống nổi trong thế giới không có con gái.
1.
Con gái tôi đã bị bắt cóc.
Ngay trước mắt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chiu-kho-khong-phai-la-phuc/chuong-15.html.]
Một đôi tay to lớn bắt cóc con gái ngay trong n.g.ự.c tôi, thân ảnh nho nhỏ kia không kịp la lên đã bị người ta nhét vào xe tải.
Tôi liều mạng đuổi theo, bám vào cửa xe tải không buông tay, một thân váy trắng bị kéo rách nát.
Nhưng tôi vẫn không cứu được con bé, chân ga vừa tăng tốc thì tôi đã bị quăng ra ngoài, nhiệt độ trên đường nhựa rất cao nhưng thứ này cũng không nóng bằng vết thương xé rách lòng tôi.
Tôi khóc lóc kéo chân, cầu xin người qua đường giúp tôi báo cảnh sát, cầu xin họ giúp tôi ngăn chiếc xe tải kia lại, tôi có thể trả giá tất cả.
Tất cả mọi người đều hành động, không ai có thể cự tuyệt được tôi vào giờ phút này, mặc kệ là vì tiền tài hay là thương hại tôi, tôi quỳ gối dập đầu tại chỗ, cầu người ta cứu con gái tôi.
Tôi không thể mất con bé, tôi không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với con bé khi con bé rời xa tôi.
Tôi không dám nghĩ tới dù chỉ một chút.
Nước mắt và m.á.u thấm đầy mắt tôi, thế giới trong mắt tôi hóa thành màu đỏ bừng, bẩn thỉu trôi nổi khiến khóe mắt tôi đau đớn nhưng tôi không thèm quan tâm tới.
Trong lòng tôi chỉ có một ý niệm, đó chính là cứu con gái của tôi về.
Nhưng không ai làm được, ngay cả cảnh sát cũng không làm được.
Bọn buôn người phát hiện có người đuổi theo, lập tức chui vào trong hẻm nhỏ hẻo lánh, sau nhiều lần đổi xe đã biến mất trong biển xe đông nghịt.
Tôi sụp đổ ngồi dưới đất không ngừng tự đánh mình, bàn tay không nắm chặt khung cửa kia bị tôi dùng đá cắt mạnh, tất cả đều là vết thương.
Tôi không đau, tôi không sợ, tôi chỉ hận chính mình.
“Tại sao không bắt được, tại sao không bắt được bọn họ!”
Tảng đá lần nữa bị giơ lên, tôi đè bàn tay trên mặt đất dùng sức đ.â.m xuống, muốn đánh gãy cánh tay vô dụng này.
“Tề Hân!”
Chồng tôi chạy tới, cúc áo bung ra vì vội vàng đến đây, tôi nhìn thấy anh, đột nhiên gào khóc rống lên:
“Đứa nhỏ! Đứa nhỏ bị bắt cóc rồi!”
“Con bé bị người ta bắt cóc rồi!”