Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI LÀ PHÚC - Chương 01

Cập nhật lúc: 2024-06-28 19:29:47
Lượt xem: 1,410

Một nhà bốn người, cha mua năm cái bánh bao cho bữa sáng. Mẹ gắp luôn ba cái bánh bao cho anh trai, mẹ và cha mỗi người một cái, để cho tôi ăn bát cháo còn dư lại tối hôm qua.

 

Tôi cúi đầu lau nước mắt, mà mẹ vẫn còn lải nhải bên tai nói chuyện kiếm tiền không dễ dàng gì, bảo tôi phải học được cách chịu khổ.

 

Cha trực tiếp lật bàn lên: “Nếu bà biết kiếm tiền không dễ dàng như vậy thì sao bà không ra ngoài ăn xin luôn đi!”

 

1.

 

Tôi và anh trai cách nhau sáu tuổi nhưng cách mẹ đối xử với chúng tôi lại rất khác nhau.

 

Từ khi còn rất nhỏ, bà ấy đã giáo huấn tôi rằng gia đình chúng ta rất nghèo, muốn tôi hình thành thói quen tiết kiệm.

 

Cha tôi không đồng ý, cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy.

 

Cha luôn nói với tôi rằng cha là trụ cột trong nhà, người lớn nên quan tâm chuyện tiền bạc, còn trẻ con chỉ cần phụ trách việc vui vẻ lớn lên là đã tốt rồi.

 

Cha rất yêu thương tôi và anh trai, cũng đối xử bình đẳng với cả hai anh em, mặc kệ cha đi công tác ở đâu, mỗi lần ông ấy trở về đều mang quà cho chúng tôi.

 

Tôi rất thích, rất thích cha.

 

Mẹ lại không thích cha tôi hành xử như vậy, mỗi lần cha mua đồ chơi hoặc váy cho tôi, bà ấy đều cẩn thận gấp lại, sau đó tặng cho người khác.

 

Tôi đã từng gào khóc mấy lần muốn tìm cha phân xử rõ ràng nhưng bà ấy không cho phép, còn kéo tay tôi giáo huấn rất lâu, nói tôi đã quen hưởng phúc rồi, điều kiện trong nhà đã rất tốt mà vẫn còn chưa biết đủ.

 

Sau đó bà ấy còn nói với tôi rằng bà ấy sẽ tặng mấy thứ này cho những đứa nhỏ nhà nghèo khác, muốn tôi hiểu rõ về việc san sẻ tình yêu thương hơn một chút.

 

Tôi không hiểu tại sao mẹ tôi lại làm vậy.

 

Anh trai nói anh ấy biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chiu-kho-khong-phai-la-phuc/chuong-01.html.]

 

Anh ấy nắm tay tôi chạy đến trước mặt cha khóc lớn một hồi, nói người khác đều chê cười anh ấy có một đứa em gái thường mặc quần áo rách nát.

 

Sắc mặt cha thay đổi, ông ấy nhìn chằm chằm vào mẹ, hỏi tại sao lại phát sinh chuyện này.

 

“Tôi không nghĩ nhà chúng ta nghèo đến mức phải để Tuệ Tuệ mặc lại quần áo cũ, lúc trước tôi mua nhiều váy thế cơ mà? Bây giờ mấy món đồ đó ở đâu, tôi muốn xem thử.”

 

“Tôi đã cất hết rồi, thời tiết này không thích hợp mặc.”

 

Ánh mắt mẹ lóe lên tia sáng, không dám đối diện với cha, vài lần còn muốn nói lảng sang chuyện khác. Đáng tiếc mỗi lần như vậy, anh trai lại gào khóc ầm trời.

 

“Con mặc kệ, con không quan tâm. Tuệ Tuệ khiến con mất mặt như vậy, con không thích đứa em gái giống như ăn mày này đâu!”

 

Anh ấy nhắm mắt gào khóc rất lớn, chỉ là một giọt nước mắt cũng không có.

 

Cha không để ý đến tiếng khóc giả tạo của anh ấy, tiếp tục ép hỏi mẹ.

 

Hơn mười mấy phút sau, mẹ chịu không nổi nữa, bà ấy giậm chân một cái rồi cũng bắt đầu gào khóc theo:

 

“Các người ép c.h.ế.t tôi đi. Chỉ là mấy cái váy thôi mà cứ hỏi lắm thế!”

 

“Đúng thế! Tôi tặng váy cho người ta rồi đấy, là do kích thước không phù hợp nên Tuệ Tuệ không mặc được!”

 

“Tôi là mẹ con bé, chẳng lẽ tôi còn hại con bé được sao!”

 

Giọng mẹ khàn đến mức cha không tiện ép hỏi tiếp, ông ấy muốn kết thúc đề tài này nhưng anh trai lại không thuận theo.

 

Anh ấy chớp mắt nhìn mẹ: “Chính là mẹ, lần trước mẹ cầm đồ chơi của Tuệ Tuệ để tặng cho người khác, chẳng lẽ đồ chơi cũng phân biệt kích thước sao?”

 

“Trương Quế Chi!”

Loading...