Chị Sẽ Luôn Chọn Em - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-08 15:38:09
Lượt xem: 6,062
Đọc đến trang cuối cùng của nhật ký, tôi cắn chặt ngón tay cái, cố gắng kìm nén để không bật khóc thành tiếng.
[Ngày sinh nhật hai mươi ba tuổi, Lục Ngang Húc đưa tôi đến một bữa tiệc. Bọn họ ép tôi uống rượu, cho tôi uống thuốc. Mọi người trong bữa tiệc như hóa thành những con thú mất trí, còn Lục Ngang Húc thì ngồi lặng yên ở giữa, nhìn tôi.]
[Thần Nguyệt, lúc đó em thật sự rất đau. Cơ thể đau, đầu óc đau, trái tim cũng đau, rồi em chết.]
Tôi gục xuống bàn, khóc nức nở đến mức toàn thân run rẩy, chẳng hay biết Lục Ngang Húc đã vào phòng từ lúc nào.
Cậu ta cau mày, khó chịu nói: “Khóc nhìn xấu c.h.ế.t đi được.”
Tôi cúi đầu, dùng khăn giấy xì mũi, giọng nghèn nghẹn: “Thiếu gia cần gì à?”
“Sao lại khóc?” Cậu ta bực bội, vò vò tóc, “Vì mấy trò đùa đó à?”
“Trò đùa” – từ ngữ này khi được phát minh, chắc chắn không dành để nói về những chuyện như thế này.
Tôi hít sâu, cố kìm nén cảm xúc, giả vờ kiên cường: “Không phải. Chỉ là tôi nhớ nhà thôi.”
Lục Ngang Húc dường như bị chạm vào điều gì đó, cậu ta quay người bỏ đi. Nhưng trước khi đóng cửa, cậu nói một câu: “Bảo chú Vu đưa cô về.”
Tôi biết, cậu ấy đối với tôi không giống những người khác.
Tôi không về nhà, điều này khiến Lục Ngang Húc có vẻ khá hài lòng. Những lời mỉa mai của cậu ta trong mấy ngày nay ít hẳn đi.
Không chỉ vậy, cả những trò đùa ác ý cũng không còn.
Thậm chí, cậu ta như bị "chập mạch" khi đề nghị dẫn tôi đến cửa hàng lấy số đo để đặt một bộ lễ phục cho tiệc sinh nhật của mình.
Tôi chẳng cần suy nghĩ mà từ chối ngay.
Lục Ngang Húc có chút bực bội: “Thần Nguyệt, đừng có không biết điều.”
Tôi vẫn chăm chú đọc sách, bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ là bạn học của cậu, không phải tiểu thư. Mặc lễ phục cao cấp làm gì? Cậu học hành chăm chỉ, đối với tôi đó đã là sự báo đáp tốt nhất rồi.”
Lại một lần nữa, Lục Ngang Húc tức tối bỏ đi.
Vài ngày sau, Cố Trạch Du bất ngờ hỏi: “Sinh nhật của Ngang Húc, cô định mặc gì?”
Tôi không rời mắt khỏi bài toán khó, trả lời qua loa: “Đồng phục người giúp việc.”
Cậu ta im lặng, hôm sau liền mang đến một bộ lễ phục hàng hiệu, đặt mạnh lên bàn tôi, gây sự chú ý của cả lớp.
“Cho cô đấy.” Cậu ta lạnh lùng nói.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi vội lắc đầu, rụt cổ lại: “Không, không, mang đi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-se-luon-chon-em/chuong-5.html.]
“Đưa thì cầm, đừng có không biết điều.”
Câu này nghe quen đến lạ.
Chẳng biết từ lúc nào, Lục Ngang Húc đã đứng bên bàn tôi, sắc mặt không tốt: “Cô ấy là bạn học của tôi, lễ phục của cô ấy sẽ do tôi chuẩn bị.”
Cố Trạch Du cười thách thức: “Cô ấy cũng có thể trở thành bạn học của tôi đấy.”
“Đừng tranh nữa.” Vạn Bảo Châu nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười: “Hai người bọn họ thì làm gì có mắt thẩm mỹ chứ. Cuối tuần này để tôi dẫn cậu đi chọn lễ phục.”
Tôi cười gượng, khéo léo từ chối: “Lễ phục đắt lắm, tôi không mua nổi.”
“Dĩ nhiên là tôi tặng cậu rồi, cậu nghĩ gì thế?” Vạn Bảo Châu vừa cười vừa chạm nhẹ vào trán tôi.
Chắc chắn là cô ta sẽ lại lén lau tay sau đó.
Lục Ngang Húc cũng đồng tình: “Đi đi, tôi sẽ trả.”
Cố Trạch Du liền vứt túi lễ phục vào thùng rác sau lưng: “Không cần thì thôi.”
Tôi nghiêm túc nhìn cậu ta: “Vứt đi thì phí lắm. Nếu cậu mời tôi đến dự sinh nhật cậu, tôi có thể mặc bộ này.”
Cố Trạch Du thoáng sững người, liếc nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu nghịch điện thoại: “Không phí, tôi sẽ mua cho cô bộ tốt hơn.”
Chuyện nhỏ này nhanh chóng qua đi.
Việc đi chọn lễ phục vào cuối tuần diễn ra suôn sẻ, Vạn Bảo Châu lần này không gây chuyện gì, thực sự giúp tôi chọn một bộ phù hợp.
Rất nhanh, cuối tháng Năm, sinh nhật của Lục Ngang Húc đến.
Mấy ngày nay, biệt thự vô cùng nhộn nhịp. Người làm tất bật trang trí, đầu bếp bận rộn lên thực đơn, còn tôi thì bận thử món, ăn uống vô cùng ngon miệng.
Khi đã no nê, tôi không khỏi nghĩ đến sự khác biệt giữa kiếp này của tôi và kiếp trước của Thần Tinh.
Liệu sự tàn ác của bọn họ sẽ bộc lộ với tôi hay không?
Buổi tối hôm sinh nhật, tôi mặc bộ lễ phục xinh đẹp, lặng lẽ đứng ở một góc khuất.
Lục Ngang Húc là tâm điểm của bữa tiệc, được mọi người vây quanh. Bên cạnh cậu là Cố Trạch Du, Vạn Bảo Châu và vài tiểu thư, thiếu gia khác.
Tôi yên lặng quan sát, từng người trong nhóm họ, lần lượt ghép tên vào khuôn mặt.
Không ngờ, Lục Ngang Húc bất chợt quay đầu lại. Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng rồi cậu ấy nhanh chóng quay đi, tiếp tục trò chuyện như chưa có gì xảy ra.
Bữa tiệc này hầu hết đều là bạn bè đồng trang lứa. Trong xã hội thượng lưu, các mối quan hệ xã hội của những người trẻ tuổi này cũng là một phần quan trọng.
“Này, cậu là con nhà ai thế?” Một nam sinh đứng cạnh không chút ngại ngần dò xét tôi từ đầu đến chân.