Chị Sẽ Luôn Chọn Em - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-08 15:36:17
Lượt xem: 2,561
Mẹ gọi tôi và Thần Tinh đến trước mặt, khuôn mặt bà rạng rỡ, không giấu được niềm vui:
“Phu nhân nói rằng hai con đều cùng tuổi với Húc thiếu gia. Bà ấy muốn hỏi xem ai trong hai đứa sẵn lòng làm bạn học với cậu ấy. Học phí, sinh hoạt phí đều được lo hết, mỗi tháng còn có thêm tiền tiêu vặt nữa.”
Điều kiện này thực sự quá hấp dẫn. Không cần phải mệt mỏi học hành, chỉ cần chăm sóc tốt cho Húc thiếu gia là có thể học hết cấp ba ở trường quý tộc, rồi sau đó ra nước ngoài du học, thậm chí còn có cơ hội làm việc trong công ty gia đình của thiếu gia.
Mẹ tôi kể rõ từng lợi ích một, cuối cùng hỏi: “Tiểu Nguyệt, tiểu Tinh, hai đứa ai muốn đi?”
Thần Tinh ngồi im lặng một cách khác thường. Em ấy vốn là người hoạt bát, thích tận hưởng, ghét khó khăn, chẳng hứng thú với học hành. Vai trò bạn học này gần như được tạo ra dành riêng cho em ấy.
Kiếp trước, vừa nghe xong, em ấy đã không thể ngồi yên, giơ tay hét lớn: “Em đi! Em đi!” Sau đó còn quay sang tôi, làm nũng: “Chị ơi, chị là chị gái, lại học giỏi như vậy, chị không được tranh với em nhé!”
Mặc dù tôi cũng có chút khao khát với chất lượng giảng dạy ở trường quý tộc, nhưng tôi biết, trao cơ hội này cho Thần Tinh sẽ tốt hơn. Vì thế, tôi mỉm cười gật đầu: “Chị không tranh với em.”
Nhưng lần này, Thần Tinh chỉ lặng lẽ cúi đầu. Đến cả mẹ tôi cũng nhận ra có gì đó không ổn, bà hỏi: “Thần Tinh, sao thế con? Mẹ còn tưởng con sẽ tranh giành chứ.”
Em ấy miễn cưỡng nở một nụ cười: “Con lười lắm, lại ăn nói không cẩn thận, không hợp để hầu hạ thiếu gia đâu. Chị đi thì tốt hơn.”
Tôi chắc chắn rằng, em ấy cũng đã tái sinh.
Mẹ tôi nghe em ấy nói, cảm thấy cũng có lý, liền quay sang tôi: “Tiểu Nguyệt, con muốn đi không?”
Tôi bình thản trả lời: “Lần này con sẽ đi.”
Thần Tinh quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ: “Chị à, em biết mà, chị luôn thương em nhất!”
Sau khi đã xác định được người sẽ đi làm bạn học của thiếu gia, thủ tục chuyển trường của tôi nhanh chóng được hoàn tất.
Dưới sự sắp xếp của phu nhân, tôi chuyển vào biệt thự và bắt đầu cuộc sống cùng Húc thiếu gia.
Húc thiếu gia, Lục Ngang Húc, năm nay 15 tuổi, vóc dáng vẫn còn đang phát triển, nhưng khí chất cao quý của một người được nuôi dưỡng trong nhung lụa đã sớm bộc lộ rõ ràng.
Cậu ta quan sát tôi - người mới chuyển đến, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, lạnh lùng hỏi: “Cô tắm chưa vậy?”
Tôi hiểu ngay, cậu ta không ưa làn da ngăm của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-se-luon-chon-em/chuong-1.html.]
Kiếp trước, Thần Tinh cũng từng bị cậu ta bắt bẻ như thế. Những lời này đã gây tổn thương rất lớn với em ấy. Thần Tinh vì tự ti với màu da của mình mà tìm đủ mọi cách để làm trắng. Trong những bức ảnh tôi nhận được sau này, em ấy trông như một con búp bê không chút sức sống, nhợt nhạt đến đáng sợ.
Tôi bình thản đáp trả bằng cùng một thái độ: “Tối qua khu tôi bị cúp nước, nên chưa tắm.”
Lục Ngang Húc lập tức nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét: “Dơ quá. Chưa tắm thì đừng lại gần tôi.”
“Được thôi, vậy tôi đi tắm trước.” Tôi lướt qua cậu ta, theo sau quản gia lên lầu.
Quản gia không nhịn được, quay lại dặn dò: “Thiếu gia bị bệnh sạch sẽ, sau này cô nhớ mỗi ngày đều phải tắm.”
Tôi lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn chú Trương đã nhắc nhở. Tôi nhớ rồi.”
Quản gia hài lòng rời đi. Tôi đặt đồ xuống rồi đi tắm.
Buổi tối, trong bữa ăn, chỉ có tôi và Húc thiếu gia. Bố mẹ cậu ấy thường xuyên không ở nhà, vì thế mới tìm một người đến bầu bạn với cậu ấy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lục Ngang Húc dường như không vừa mắt tôi chút nào. Trong mỗi lần ngẩng đầu đều liếc tôi với ánh mắt khó chịu. Tôi vờ như không thấy, chỉ cắm cúi ăn, tâm trạng vô cùng thoải mái.
“Cạch!” Một tiếng vang lớn, cậu ta ném đũa xuống bàn.
Quản gia đứng cạnh luống cuống mồ hôi nhễ nhại. Tôi vẫn thản nhiên ăn tiếp, không hề bị ảnh hưởng.
Vị thiếu gia này từ nhỏ được người khác nâng niu như bảo vật, chưa từng gặp ai mặt dày như tôi. Dù bị gây khó dễ cỡ nào, tôi vẫn không coi cậu ta ra gì, khiến cậu ta tức đến không chịu nổi.
“Cô là heo à? Chỉ biết ăn thôi!” Giọng cậu ta đầy giận dữ và mỉa mai.
Tôi thong thả ăn xong miếng cuối cùng, lấy khăn giấy lau khóe miệng, rồi chậm rãi đáp: “Thiếu gia, ở độ tuổi này chúng ta đều đang trong giai đoạn phát triển, ăn nhiều một chút mới có thể cao lớn hơn… Cậu bây giờ đã cao đến 1m8 chưa nhỉ?”
Lục Ngang Húc không kìm được nữa, hét lên: “Cút! Cô mau cút khỏi đây!”
Tất nhiên là không có chuyện tôi cút đi rồi. Tôi bình tĩnh đứng dậy, thong thả lên lầu, bỏ lại cơn thịnh nộ của cậu thiếu gia ở phía sau.
Tôi biết rằng khi chọc giận Lục Ngang Húc, tôi sẽ không có kết cục tốt. Dù sao, cậu ấy muốn chỉnh đốn tôi thì thậm chí chẳng cần tự mình ra tay.
Tôi lấy ra một quyển nhật ký, những dòng chữ trên đó nguệch ngoạc, thể hiện sự vội vã của người viết, nhưng nội dung lại chứa đầy những điều muốn giãi bày. Xem gần hết, tôi cẩn thận cất nó di.